Bởi vì Tần Mặc giấu giếm, hai người bên ngoài đều dùng thân phận giả, Tôn Tử Bách trước khi đại hôn căn bản không biết đến sự tồn tại của Tiêu Diệc Diễm, thẳng đến lúc đó y mới hiểu được vì sao Tần Mặc vẫn luôn lãnh đạm xa cách như vậy với y, đêm thành hôn đó cũng không cho y chạm vào dù chỉ một chút, thì ra tâm đã sớm thuộc về người khác, mà người này còn dám can đảm vào đêm khuya ngày đại hôn của y tới trộm người.
Thật sự không thể tha thứ, Tôn Tử Bách lập tức nổi trận lôi đình, y vừa giận vừa đố kị nên đánh Tiêu Diệc Diễm đến hơi thở thoi thóp, sau đó cưỡng ép Tần Mặc trước mặt Tiêu Diệc Diễm.
Thật sự đúng là……
Phản diện chó điên, vừa ác vừa xấu xa.
Tôn Tử Bách vẽ một nét bút “Nồng đậm rực rỡ” trên bức tranh ngược luyến có một không hai của công chính thụ chính, cũng khiến trong lòng hai người họ tạo thành tổn thương nghiêm trọng, đương nhiên, Tôn Tử Bách cũng gieo một hạt giống vào vận mệnh bi thảm trong tương lai của hầu phủ.
Theo lý mà nói, Tôn Tử Bách không quen biết Tiêu Diệc Diễm, càng không biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng y lại bình tĩnh một lời trúng đích, nói ra thân phận Tiêu Diệc Diễm, phải biết rằng, đây là chuyện đến Tần Mặc còn chưa từng biết, hắn vừa định làm rõ thân phận của mình với Tiêu Diệc Diễm, lại không nghĩ chậm một bước, càng không nghĩ tới Tiêu Diệc Diễm cũng che giấu thân phận với hắn, vì thế Tần Mặc có chút ngây ngốc.
Chỉ là nghĩ đến việc chính mình cùng A Diễm tình nồng ý mật quen biết hơn một năm vậy mà lại không biết thân phận thật sự của chàng, ngược lại thế tử vậy mà hết thảy rành mạch, Tần Mặc tức khắc cảm thấy cực kỳ sợ hãi, Tôn Tử Bách chính là ngọn núi cao mà hắn vĩnh viễn không cách nào vượt qua được.
“Thế tử,” Thân thể Tần Mặc mềm nhũn quỳ xuống, “Ta cầu xin ngươi, xin ngươi buông tha cho hắn đi.”
Đây vậy mà là lần đầu tiên Tần Mặc chịu thua ở trước mặt Tôn Tử Bách, vì một Tiêu Diệc Diễm.
Tần Mặc mặt như giấy trắng, hắn vốn dĩ sinh ra đã mềm mại xinh đẹp, trong khoảng thời gian này thể xác và tinh thần lại bị tàn phá, hiện tại cả người thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt chọc người thương yêu, nhưng dáng vẻ hắn mạnh mẽ và ngoan cường, thực sự có chút tư chất mê hoặc lòng người, đáng tiếc trái tim thế tử phế vật điên cuồng não yêu đương đã bị thay đổi rồi.
“Chỉ cần thế tử có thể buông tha hắn, muốn ta làm gì đều được.”
Tần Mặc mang dáng vẻ sẵn sàng hy sinh, trong lòng Tôn Tử Bách buồn cười, đường đường thế tử Bình Nam Hầu có thể làm gì với cậu? Không phải chỉ là chuyện đó à? Vấn đề là nếu y không thả người thì cũng có thể làm mà đúng không?
“Ngươi đừng cầu xin hắn! Không cần cầu xin tên cặn bã này!”
Tiêu Diệc Diễm nghiến răng nghiến lợi, làm sao mà nhẫn tâm nhìn người thương vì mình ép dạ tuân theo, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Tôn Tử Bách, “Là một nam nhân ngươi đừng làm khó A Mặc, muốn gϊếŧ chết hay lăng trì róc thịt tùy ngươi.”
“Cảnh tượng thật cảm động nha.”
Tôn Tử Bách không thèm để ý mà thưởng thức trà, âm dương quái khí vỗ vỗ tay, diễn tròn vai một tên phản diện độc ác.
Trong đôi mắt âm lãnh lộ ra băng lạnh châm chọc, Tần Mặc có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy những ái mộ ngày xưa của thế tử đối với hắn đều trở nên mơ hồ, Tôn Tử Bách nói.
“Cầu ta? Ngươi lấy gì để cầu? Thân thể này sao?” Ánh mắt châm chọc kia tựa như đang nói, trừ bỏ thân thể này Tần Mặc chỉ có hai bàn tay trắng, mà sự thật cũng chính xác là như vậy, “Nhưng mà bổn thế tử muốn dạng người gì mà không chiếm được? Vì sao bắt buộc phải là ngươi.”
“Huống hồ hiện tại bổn thế tử cho dù gϊếŧ hắn cũng là hợp tình hợp lý, người ban đêm xông vào hầu phủ là hắn, muốn cướp đi thế tử phu nhân cũng là hắn.”
“Bổn thế tử còn có thể vô thanh vô tức mà gϊếŧ hắn, thừa dịp đêm đen mịt mờ ném đến bãi tha ma cho chó ăn, đến lúc đó cho dù thi thể cũng tìm không được, trên thế giới này không còn người này nữa, người đời thậm chí cũng sẽ không hoài nghi đến người bổn thế tử, như vậy thì sao nào?”
“Cho nên là tự hắn tìm chết, ngươi dựa vào gì yêu cầu bổn thế tử thả hắn ra?”