Hầu phủ rất lớn, canh phòng càng thêm nghiêm ngặt, một tên nam chính chưa trưởng thành vừa bước vào hầu phủ đã bị phát hiện, sau khi giao đấu ngắn ngủi người đã bị hộ vệ ấn chặt trên mặt đất.
Thời điểm hộ vệ ném Tiêu Diệc Diễm đã bị thương nhiều chỗ đến trước mặt Tôn Tử Bách đã là đêm khuya, Tôn Tử Bách chầm chậm uống trà.
Mà Tần Mặc trong lòng run sợ, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc cả người liền nhịn không được, ngay sau đó lảo đảo nhào về phía người nọ.
“A Diễm? A Diễm sao lại là ngươi? Ngươi thế nào rồi? Đồ ngốc nhà ngươi tại sao lại đến đây!”
Phu nhân mới bước vào cửa của thế tử không màng tất cả nhào lên ôm lấy nam nhân khác, hắn bước chân lảo đảo, nước mắt chảy ròng, hiển nhiên đã đánh mất lý trí.
Một trong hai người sai vặt hầu hạ bước nhanh lên kéo Tần Mặc trở về, sau đó ấn chặt bờ vai của hắn, ánh mắt lạnh lẽo, “Phu nhân xin hãy tự trọng.”
Tần Mặc cả người chấn động, đột nhiên nhớ lại liền hoảng loạn nhìn về phía Tôn Tử Bách.
Mà Tiêu Diệc Diễm vẻ mặt kiêu ngạo điên cuồng thấy một màn như vậy nháy mắt khóe mắt như muốn nứt ra, “A Mặc, người quả nhiên bị hắn ép buộc, ta biết mà, ta biết ngươi không thể đột nhiên nói không yêu là không yêu.”
Hắn giãy giụa muốn nhào về phía Tôn Tử Bách, đầy mắt đều là thù hận muốn gϊếŧ người.
“Tôn Tử Bách! Ngươi cường thế chiếm đoạt dân nam, không theo phép vua, ngươi không sợ gặp báo ứng sao?”
Không ngờ hộ vệ phía sau tay mắt lanh lẹ bắt lấy hai tay hắn, hung hăng đá vào đầu gối cong cong của hắn, sau đó tát vào cái miệng lớn hai tát, khóe miệng Tiêu Diệc Diễm nháy mắt nhiễm đỏ, sau đó bị ấn quỳ gối trước mặt Tôn Tử Bách một cách chật vật.
“To gan, không được nói năng lỗ mãng với thế tử!”
“Thế tử, tên này ban đêm xông vào hầu phủ bị thuộc hạ bắt được, xin thế tử xử trí.”
Người đang nói chuyện chính là thống lĩnh hộ vệ hầu phủ Hồ Ngạn, hắn đã từng ở quân doanh, nhanh nhẹn cơ trí, thân thủ càng bất phàm, do lão hầu gia cố ý phái trở về bảo vệ hầu phủ.
Tiêu Diệc Diễm đang quỳ trên mặt đất vẫn còn muốn giãy giụa đứng lên, lại bị một tay hắn chế trụ bả vai, áp chế nhẹ nhàng hắn căn bản không thể làm gì được.
“Thứ cẩu dân thành thật chút, trước mặt thế tử còn dám lỗ mãng.”
Tôn Tử Bách toàn bộ quá trình đều xem trò diễn, phảng phất như việc không hề liên quan đến y, sắc mặt trắng bệch của Tần Mặc y cũng dường như không thấy, thẳng đến lúc này y mới không chút để ý giương mắt nhìn về phía Tiêu Diệc Diễm đầy mặt kiêu ngạo phẫn hận.
Thân cao cơ thể cường tráng, đặc biệt tinh thần cương quyết cùng ý niệm liều chết không phục nơi đáy mắt, bất luận là thân hình hay khí chất đều thực phù hợp với thân phận nam chính, thậm chí ngay cả một đôi mày kiếm cũng hiển lộ hơi thở đầy chính nghĩa.
Đáng tiếc chính là có chút không có đầu óc, đồng thời một đầu toàn chuyện yêu đương.
Trái lại Tôn Tử Bách, tướng mạo thật ra rất tốt, nhưng so cùng làn da khỏe mạnh của Tiêu Diệc Diễm, cái tên thế tử Tôn Tử Bách sống trong nhung lụa ăn chơi trác táng lại có vẻ quá mức trắng nõn mịn màng, mắt phượng hơi nheo lại còn có loại khí chất âm hiểm xảo trá, hơn nữa tính cách y thối tha âm tình bất định, cả người đều phù hợp với khí chất phản diện.
Tôn Tử Bách nở một nụ cười lạnh, “Cường đoạt dân nam? Bổn thế tử cưới hỏi đàng hoàng, tam thư lục sính không hề thiếu, Tần Mặc trước đó lại chưa có hôn phối cũng không có hôn ước, cha Tần vui vẻ, chính Tần Mặc cũng đồng ý, xin hỏi cường đoạt mà ngươi nói ở chỗ nào?”
“Nhưng mà ngươi, tên dã nam nhân không biết từ nơi nào nhảy ra, ngươi nếu không có hôn ước với hắn thì có tư cách gì để chỉ trích bổn thế tử? Ban đêm ngươi xông vào hầu phủ, nhục mạ bổn thế tử, còn có ý đồ đoạt người với bổn thế tử, đây chẳng lẽ chính là vương pháp mà ngươi nói trong miệng?”