Thời Thính cũng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Kỳ Xán.
— Muốn làm gì? Tốt bụng vậy?
Góc nghiêng của người đàn ông rất ưu việt, xương mày cao, hướng xuống phía dưới cùng sống mũi thẳng tắp tạo thành đường cong rất đẹp sắc bén, môi mỏng, góc cằm có thể nói là tinh phẩm, hoàn mỹ đến mức có thể tiến vào sách giáo khoa. Bình tĩnh mà xem xét, quả thật bộ dạng Kỳ Xán rất đẹp trai.
Nhưng ai bảo tinh thần của anh không bình thường đây?
— Trong quần áo không có đinh chứ?
Kỳ Xán lạnh mặt: ".... Cô mặc hay không mặc."
Thời Thính lại xoay khuôn mặt nhỏ nhắn trở về.
— Như vậy mình yên tâm rồi, vẫn là một cái xe phân.
Kỳ Xán không muốn nói chuyện, cũng may lúc này các tân khách đã bước lên bậc thang, mắt thường có thể thấy được, mỗi người đều mang theo quà tặng vô cùng quý giá đến chúc mừng ông cụ Kỳ.
Đương nhiên, cho ông cụ Kỳ mặt mũi, cũng chính là cho Kỳ đại thiếu gia mặt mũi, trong đó có bao nhiêu giá trị, không cần nói cũng biết.
Quà của Thời Thính cũng đã được đưa đến chỗ lão quản gia, chính là một túi hạt dẻ do cô tỉ mỉ chọn lựa! Ai hiểu được giá trị kia!
Cô còn chuẩn bị một món quà khác, đã sớm giao cho trợ lý Thẩm. Tối hôm qua trước khi tên bệnh thần kinh Kỳ Xán phá cửa xông vào, cô vừa mới chuẩn bị xong.
Mấy thân thích của Kỳ gia tới trước, sau đó cả nhà Kỳ Thụy mới tới.
Rất kỳ quái, rõ ràng Kỳ Xán cũng là con trai của lão Kỳ tổng, nhưng khi Kỳ tổng, Kỳ Thụy, Hạng Vãn Uyển cùng đi tới, có một loại cảm giác mãnh liệt, bọn họ mới là một nhà ba người. Có lẽ từ năm mẹ Kỳ Xán rời đi, đối với anh mà nói, cái nhà này đã không còn là nhà nữa.
Tình huống tương tự, còn có Thời gia.
Đối với Thời Thính mà nói, đó cũng là một nhà ba người, không phải nhà của cô.
Lúc cha mẹ Thời vừa mới tới, còn cố ý giải thích vì sao hôm nay Thời Tinh Tinh không thể tham dự.
"Đây không phải là vì hoạt động đấu giá sao, vất vả lắm Thời Tinh Tinh mới liên lạc được với một họa sĩ nổi tiếng quốc tế, nghe nói hiện tại người nọ mới đến nơi không có chênh lệch múi giờ, Thời Tinh Tinh vội vàng liên lạc với đối phương."
"Đến lúc đó, nhất định Kỳ đại thiếu gia vui lòng nhận lấy!"
Giới thiệu Tinh Tinh rất tốt, thời gian chú ý dành cho Thời Thính lại rất mỏng manh.
Nhưng mà Thời Thính cảm thấy không sao cả, giống như Kỳ Xán không thay đổi sắc mặt mà nhìn cả nhà Kỳ Thụy đi tới.
Quanh năm suốt tháng, chỉ có lúc này bọn họ mới được anh cho phép bước vào trang viên Kỳ thị.
Ở trước mặt đứa con trai này, lão Kỳ tổng không đủ tự tin. Năng lực không mạnh bằng anh, cổ phần không nhiều bằng anh, danh tiếng không tốt bằng anh, hơn nữa ông ta còn có chút ... Khụ, làm chuyện có lỗi với mẹ của anh.
Cho nên mỗi lần ở trước mặt Kỳ Xán, Kỳ Liên Quốc đều là bùn nhão, giả vờ không có gì mà nói, "A Xán vất vả rồi."
Hạng Vãn Uyển kéo cánh tay ông ta, cười nói với Kỳ Xán: "Ba con luôn lo con bận rộn, quá mệt mỏi."
Kỳ Thụy đi theo phía sau, ra vẻ trấn định. Giả vờ như chuyện phát biểu đáng xấu hổ trước hội đồng quản trị không hề xảy ra.
Kỳ Xán nhìn bọn họ, thản nhiên mở miệng: "Không cần lo lắng, tinh thần tôi rất tốt."
Một câu hai ý nghĩa.
Trực tiếp vạch trần chuyện lần trước Kỳ Thụy tố cáo tinh thần anh có vấn đề trước mặt mọi người, kết quả bản thân lại không chịu nổi mà chạy đi.
Nhìn vẻ mặt cười mỉa của Kỳ Xán, sự trấn định của Kỳ Thụy lập tức tan vỡ, không để ý trường hợp mà náo loạn: "Con đã nói là không đến! Không đến! Hai người cứ nhất định muốn con đến!"
Nói xong liền tự mình chạy vào.
"Này, Thụy Thụy! Thụy Thụy, con chờ mẹ một chút!" Hạng Vãn Uyển vội vàng đuổi theo phía sau.
Đứa nhỏ này, sao lại thiếu kiên nhẫn chứ?
Mục đích hôm nay bọn họ tới là vì cái này sao?
Kỳ Liên Quốc vô cùng xấu hổ, căn bản là một người cha thất bại không thể xử lý tốt mối quan hệ của các con mình, chỉ có thể cười ha ha đi vào trong, "Ai da, đứa nhỏ này, con nhìn xem, ai da."
Thời Thính ở bên cạnh tận mắt thấy toàn bộ quá trình, lắc đầu vỗ tay trong lòng.
— Đặc sắc, thật sự là đặc sắc, không biết em bé to xác này được sinh ra như thế nào, lại phá vỡ như thế nào.
Kỳ Xán liếc cô một cái.
Cái từ em bé to xác này, ngược lại vô cùng chuẩn xác.
Nhưng sự xuất hiện của Kỳ Thụy cũng nhắc nhở Kỳ Xán về chuyện trong cuộc họp hội đồng quản trị lần đó.
Vì thế Kỳ đại thiếu gia lâm vào trầm tư, "..."
Đối với anh mà nói, cuộc họp hội đồng quản trị kia là sự kiện khiến cho thế giới tinh thần của anh vỡ nát rồi tổ chức lại.
Ai sụp đổ, ai lại không sụp đổ?
Kỳ Xán lạnh lùng căng thẳng cằm: Nội tình chuyện này, tuyệt đối anh sẽ không nói cho bất luận kẻ nào.
Y học hiện đại không thể giải thích, vậy thì quên đi.