Người Câm Nhưng Lại Bị Bá Tổng Bệnh Thần Kinh Nghe Được Tiếng Lòng

Chương 28

Đôi mắt Kỳ Xán khép hờ, trong mắt tối sầm, điều này không đúng.

Bọn họ đã ngủ đông một lần, hoạt động nghệ thuật lần trước nhiều người mắt tạp, lại không phải là địa bàn của Kỳ Xán, là nơi tốt nhất để xuống tay. Nếu như bọn họ không có lộ ra manh mối gì rõ ràng, vậy chỉ có thể nói rõ ——

Đối phương lặng lẽ làm cái gì, mà bọn họ không có phát hiện.

Là cái gì đây?

— Ơ, đều ở đây. Buổi trưa tốt lành nha mọi người! Ngoại trừ chiếc xe kia.

"... " Kỳ Xán không muốn thừa nhận mình nghe hiểu "chiếc xe kia" là chỉ ai một chút nào.

Nhưng các trợ lý, vệ sĩ phía sau đều chào hỏi Thời Thính một cách thân thiện.

"Chào phu nhân!"

"Chào buổi trưa phu nhân!"

Ha. Nhân duyên của cô tốt quá nhỉ?

Kỳ Xán tiếp tục mặt không chút thay đổi, xem Thời Thính như không khí.

Không khí có thể nhanh chóng bị thổi bay.

Ánh mắt Thời Thính lại lặng lẽ rơi vào trên người Kỳ Xán.

Đêm qua tiếng lòng của cô tăng tốc đặc biệt nhanh, nhưng mà trải qua so sánh nghiêm mật, cô phát hiện hình như là tăng nhanh lúc Kỳ Xán chạy tới phát bệnh, sau đó lại phẫn nộ đóng cửa rời đi.

Chẳng lẽ, tốc độ tăng trưởng tiếng lòng của cô và cảm xúc phập phồng của Kỳ Xán cũng có liên quan?

Tuy rằng cô không biết vì sao đêm qua Kỳ Xán lại đột nhiên tức giận, còn chạy tới nói xấu cô, nhưng mà dù sao anh cũng là một tên bệnh thần kinh, tâm tình của bệnh thần kinh không ổn định là rất bình thường. Nói như vậy, tâm tình Kỳ Xán thường xuyên dao động, chẳng phải là rất có lợi cho cô sao?

Không hổ là nam chính, quả nhiên từ trong ra ngoài đều ảnh hưởng đến vận mệnh của pháo hôi như cô!

Thời Thính sờ cằm.

— Con chó này thật sự ảnh hưởng toàn diện đến mình, chưa tính đến việc sau này gϊếŧ chết mình để trả thù, hiện tại lại gắn bó mật thiết với tương lai của mình. Dựa vào đâu? Anh ta cũng xứng!

— Nhất định phải cho thuốc xổ vào rượu của anh ta!

"... " Kỳ Xán quay đầu nhìn đám vệ sĩ phía sau: "Còn không đi kiểm tra?"

"Tất cả những người có lòng dạ bất chính, không được bỏ sót bất kỳ một người nào."

Hàm dưới Kỳ Xán hơi cắn chặt, cố ý cường điệu vào bốn chữ "lòng dạ bất chính."

Mọi người rùng mình: "Vâng! Chúng tôi đi ngay."

Đám vệ sĩ áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng phân tán ở các vị trí của trang viên, tìm kiếm tất cả đồ vật nguy hiểm, thoạt nhìn khí thế hung hăng, rất dọa người.

Thời Thính rụt cổ, trong lòng đang "quan tâm" Kỳ Xán hơi ngừng lại.

Trợ lý Thẩm cho rằng cô lo lắng, vì thế an ủi: "Phu nhân đừng sợ, từ trước đến nay an ninh của Kỳ thị đều như thế, chỉ điều tra theo thông lệ, chỉ nhằm vào nhân viên khả nghi, sẽ không tổn thương người vô tội."

Với tư cách là trợ lý số một, hy vọng tổng giám đốc và phu nhân có tình cảm hòa thuận, trợ lý Thẩm còn hiểu chuyện mà nói tốt cho tổng giám đốc, "Mặc dù mấy năm qua nghiêm khắc, nhưng thật ra đại thiếu gia chưa bao giờ đuổi tận gϊếŧ tuyệt bất luận kẻ nào, đại thiếu gia nhà chúng ta rất lương thiện!"

Kỳ Xán quay đầu nhìn anh ta, "?" Ai bảo cậu nói những lời này?

Trợ lý Thẩm lắc đầu mỉm cười, tự cho là nghiền ngẫm thánh ý.

Ở chung lâu như vậy, phu nhân là dạng người gì, bọn họ còn không biết sao?

Kỳ Xán: “...”

Cô là người như thế nào? Mấy người thật sự biết?

Thời Thính gật đầu.

— Cũng đúng, nếu mình ra tay, nhất định phải cho thêm thuốc xổ thêm thuốc nhuận tràng thêm dấm chua, trộn lại cùng nhau rồi cho anh ta uống. Sau này anh ta không chỉ đổ cái nồi trúng độc lên đầu mình, còn ngược đãi mình, để cho mình nhận hết khuất nhục! Mình bỏ chút đồ vật này cho anh ta thì có quá đáng sao? Không hề quá đáng một chút nào!

Trợ lý Thẩm thân thiết mỉm cười: "Cho nên phu nhân yên tâm đi, đại thiếu sẽ không oan uổng người tốt!"

Sắc mặt Kỳ Xán xanh mét: Rõ ràng cô làm như vậy chính là mưu sát!



Một giờ chiều, cuối cùng tiệc mừng thọ của ông cụ Kỳ cũng bắt đầu.

Cửa sắt chạm trổ cổ kính thanh lịch của trang viên được mở ra, rất nhiều xe sang trọng dần dần lái vào.

Đi tới đi lui đều là nhân vật có uy tín trong thành phố.

Ông cụ Kỳ còn đang phấn chấn tinh thần chuẩn bị tạo hình, Kỳ Xán làm cháu đích tôn, tự mình đứng ở cửa phòng tiệc nghênh đón tân khách.

Đây là tấm lòng hiếu thảo của Kỳ đại thiếu gia, cũng đại biểu cho sự coi trọng của anh đối với tiệc mừng thọ của ông nội.

Thời Thính bất đắc dĩ, đứng ở cửa cùng anh, gió nhỏ thổi vù vù.

— Ui, lạnh quá.

Kỳ Xán mặc kệ cô.

Anh đã hạ quyết tâm, sẽ không bị cô ảnh hưởng một chút nào, thẳng đến khi cô bị ném đi Siberia.

Cuộc sống của anh có thể khôi phục quỹ đạo bình thường.

Thời Thính đứng ở một bên chờ rất nhàm chán, tùy thời tùy chỗ gia tăng độ sinh động của tiếng lòng.

— Lộc cộc lộc cộc lộc cộc lộc cộc.

Hiện tại tốc độ tăng trưởng trở nên vô cùng tốt, gần như mỗi một chữ đều có thể +1+1.

Thời Thính vô cùng tích cực mà mô phỏng run rẩy ở trong lòng —— Lộc cộc lộc cộc lộc cộc.

Kỳ Xán: "......"

— Lộc cộc lộc cộc......

Kỳ Xán: "Lấy áo cho cô ấy!"

Trợ lý Thẩm lập tức đi ra khỏi hàng, quả thực không khống chế được mà mỉm cười: "Vâng!"

Nhìn kìa! Phu nhân không nói gì cả, thậm chí cũng không biểu hiện ra mình rất lạnh, vậy mà đại thiếu có thể chú ý đến nhu cầu của phu nhân.

Chỉ có yêu một người mới có thể như vậy! Không cần đối phương nói, tự biết sẽ phải làm cái gì!