Trước mặt, bác sĩ Bạch đến từ thế gia y học đi về phía bọn họ.
Cha mẹ Bạch gia ngồi khám bệnh ở bệnh viện quanh năm suốt tháng, cho nên bảo hai anh em Bạch Lễ Duyên và Bạch Bảo Nguyên tới.
Bạch Bảo Nguyên thì không cần phải nói, xa xa nhìn thấy Thời Thính đã bắt đầu vui vẻ vẫy tay.
Mà lần này Bạch Lễ Duyên tới ngoại trừ tặng quà mừng cho ông cụ Kỳ, còn phải gặp mặt chẩn đoán trạng thái tinh thần của Kỳ đại thiếu.
Thời Thính cũng rất vui vẻ vẫy tay chào Bạch Nguyên Bảo, nhìn thấy bác sĩ Bạch thì trong lòng hưng phấn.
— Mau mau mau, nhìn xem đầu óc anh ta có bị bệnh nặng không, gần đây anh ta rất khác thường!
Trong lòng Kỳ Xán cười lạnh: Ha.
Đưa cô đi, anh sẽ bình thường.
"Đại thiếu, Tiểu Thính, đã lâu không gặp." Bác sĩ Bạch mang theo em gái chào hỏi.
Đánh giá tinh thần của bác sĩ Bạch đối với Kỳ đại thiếu vẫn dừng lại ở lần trước.
Sau lần trò chuyện trước, bác sĩ Bạch vô cùng kính nể Kỳ đại thiếu gia — không hổ là người đàn ông có thể thoát khỏi chấn thương tinh thần, ngay cả chướng ngại nhận thức mà Kỳ đại thiếu gia cũng có thể vượt qua!
Lần đầu tiên khám bệnh, Kỳ đại thiếu gia còn nói mình có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, rất không khoa học mà có được thuật đọc tâm. Nhưng trải qua một thời gian tự khắc phục, anh đã đột phá nhận thức, ý thức được tất cả đều là ảo giác.
Thật ra điều này rất không dễ dàng, bởi vì người xuất hiện vấn đề tinh thần, thông thường không muốn chấp nhận vấn đề tinh thần của mình nhất.
Đại thiếu lại có thể phân tích nội tâm, ôm y học hiện đại, ôm khoa học nhân loại.
Đây là năng lực mạnh mẽ cỡ nào? Trong mắt bác sĩ Bạch tràn ngập vẻ tán thưởng.
Kỳ Xán: "......"
Anh không... Thật ra anh...
......Quên đi.
Chuyện tự tẩy não mình đã trở thành bí mật trong lòng Kỳ Xán. Là từ sau sự cố năm đó, anh dựng lên phòng tuyến tâm lý cao nhất.
Anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào biết, anh từng cho rằng tiếng lòng của Thời Thính là ảo giác do chính mình ảo tưởng ra, cũng tiến hành giải cấu trúc cùng khuyên bảo tỉ mỉ đối với đại não của mình.
Không bao giờ.
Khách mời đã đến gần hết, Kỳ Xán và bác sĩ Bạch cùng đi vào.
"Đại thiếu, nhưng sắc mặt ngài không tốt lắm, có tâm sự gì sao?"
— Ha ha ha ha ha, có tâm sự gì, tôi cũng muốn biết.
Sắc mặt Kỳ Xán không chút thay đổi.
Anh muốn làm cho "tâm sự" ngậm miệng lại.
Biểu hiện của Kỳ Xán vẫn như thường ngày, trầm tĩnh, mạnh mẽ, không thể phá vỡ.
"Không sao, tôi ổn."
Bạch Lễ Duyên gật đầu, quả thật lời nói và việc làm của Kỳ đại thiếu gia không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng không biết vì sao vẻ mặt có vài phần tối tăm, là ai làm cho anh không vui sao?
Còn có ai có thể làm cho Kỳ Xán không vui?
Kỳ Xán: Ha ha.
Anh không hề nhắc tới.
Dù sao rất nhanh người chọc anh không vui sẽ bị giải quyết.
Thời Thính hắt xì một cái.
— Ai mắng tôi? Bắn ngược.
Kỳ Xán: "......"
…
Chờ tiến vào phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Kỳ Thụy và Hạng Vãn Uyển đang nói chuyện.
Trong mắt Hạng Vãn Uyển hiện lên sự tính toán khôn khéo, ghé vào bên tai nói gì đó với anh ta, ánh mắt Kỳ Thụy nhất thời sáng lên, mang theo một loại hưng phấn không có ý tốt.
Sau đó ánh mắt này rơi vào trên người Thời Thính.
Cuối cùng anh ta cũng tìm được nhược điểm của người anh trai này?!
Vậy mà người phụ nữ này lại là một người câm!
Trách không được lần trước lúc ở tập đoàn bọn họ hỏi cô, căn bản cô không trả lời! Kỳ Xán còn châm chọc nói bọn họ không xứng để trả lời!
Thì ra là câm! Đường đường là vị hôn thê mà Kỳ đại thiếu gia chọn lựa, lại là một người câm! Ha ha ha.
Chưa bao giờ đầu óc Kỳ Thụy lại chuyển động nhanh như vậy —
Lần trước Kỳ Thụy chạy đi trong cuộc họp hội đồng quản trị, rốt cục lần này cũng có cơ hội tìm lại, anh ta muốn cho mọi người biết, anh trai trời quang trăng sáng thần thông quảng đại của anh ta, cũng không có hoàn mỹ như vậy!
Anh ta muốn cho bọn họ tin tưởng, lần trước anh ta tố cáo Kỳ Xán có vấn đề về tinh thần, vốn dĩ không phải tin đồn vô căn cứ! Tinh thần của anh chính là xảy ra vấn đề!
Chẳng lẽ người câm này còn chưa đủ nói rõ vấn đề sao?
Nếu tinh thần của anh không có vấn đề, làm sao có thể chọn một người câm?
Thời Thính trầm tư: "......"
Trên khuôn mặt Kỳ Thụy chỉ có hai phần giống Kỳ Xán, có loại cảm giác tràn đầy tính toán nhưng tất cả đều là ý thối nát.
— Sao anh ta cũng muốn chơi mình? Mình đã làm sai cái gì???
Vốn dĩ Kỳ Xán đang nói chuyện với tinh anh các giới, đột nhiên quay đầu lại.
Cô lại làm cái gì?
— Hôm nay mình lại phải cõng cái nồi hạ độc, còn phải làm tấm bia đỡ đạn cho bạch nguyệt quang của nam chính, sao mạng của mình lại khổ như vậy!
— Con chó Kỳ Xán này sẽ không quan tâm đến mình, anh ta chỉ biết nhìn mình bị bắt nạt, sau đó cười khặc khặc quái dị!
Kỳ Xán: Là cái gì vậy? Bạch nguyệt quang nào? Cười cái gì?
Cô có bệnh phải không?
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, ông cụ Kỳ cảm ơn các vị khách, biểu đạt tâm tình của mình. Ông cụ mặc một thân đường trang mới tinh, tóc hoa râm chải bóng loáng, con cháu đầy phòng, tâm tình vô cùng thoải mái.
Cảm ơn xong, đến phần người thân tặng quà.
Kỳ Thụy bắt đầu rồi.