Ánh dương quang sáng sớm tinh nguyên vừa ló dạng sau rặng mây hồng thấu e lệ trên bầu trời hoà cùng tiếng chim hót du dương như tấu một thủ khúc vọng ra từ Trúc Viên Bạch phủ.
Bạch y phấp phới, tóc đen tán loạn theo dòng trong không khí, thân thể thanh thoát nhẹ nhàng rơi xuống sau trận vũ khúc từng đường kiếm sắc bén vừa rồi. Tia sáng dường như chạm nhẹ trên làn da mịn màng ấy, điểm tô thêm đường nét sáng ngời, màu da ngân bạch loá mắt. Lông mi nhẹ rung động phản phất sâu trong ánh mắt một tia huyền bí khó phát hiện "thâm ưu.... tĩnh mịch......và trầm lắng".
Đôi mắt phượng sâu sắc lướt qua sát ý âm trầm. Mồ hôi nhỏ giọt trơn trượt tinh tế trên sống mũi cao thẳng rồi khuất mất khi rơi vào lớp trung y phía trong ngoại bào.
Sắc mặt hồng hào hơn so với bình thường vì vừa qua hoạt động mệt mỏi, bình tĩnh nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ tiến về phía lương đình trong Trúc Viên. Hương thơm thanh tân của cỏ cây hoà cùng mùi hương thoang thoảng của cây trúc tạo nên không khí đặc hữu nơi này giúp thư thái tinh thần, đây cũng là nơi ngoại nhân cấm vào, ngoại trừ Bạch Thường Lam luyện kiếm nơi đây, nếu ai khác đặt chân vào tuyệt đối gϊếŧ không tha. Những cây trúc nơi đây lớn bé gì cũng từng chạm qua một giọt máu mà trưởng thành.
Hơn nữa nơi này còn cất giấu một số thứ ở trong bóng tối, mà đứng sau lưng chỉ huy tất cả lại là nữ nhân đang tao nhã xinh đẹp nhấp ngụm Hồng Trà trong đình sen bên kia. Một gia tộc an ổn không phải chỉ nhìn vào bề ngoài mà có thể phán đoán ra được nội tình bên trong.
Tranh phong huyết vũ là chuyện thường tình của nội tộc. Để có được vị thế như ngày hôm nay Bạch Thường Lam đã cũng chẳng phải là một thiếu nữ với tâm hồn ngây thơ như trong lòng cô vẫn hay nghĩ.
Đó là mệnh lệnh cũng là một phần bản tâm trong con người nàng mà Tề Tranh Thức chưa từng chứng kiến. Nếu chứng kiến qua chắc có lẽ cô từ đầu cũng không dám đặt chân vào "Bạch phủ" này rồi.
Nhìn mặt hồ gợn nước lăng tăng nhè nhẹ, vài con cá đủ màu sắc bơi qua bơi lại, ánh mắt nàng trầm xuống, khoé môi cong cong nụ cười hờ hững: "Phong, hắn sắp trở về rồi đúng không?" rồi như nghĩ tới điều gì Bạch Thường Lam ôn nhu cười khẽ một tiếng.
Một cái bóng áo đen nhanh nhẹn đáp xuống đất, bụp một tiếng quỳ gối trước mặt nàng đáp: "Chủ nhân, nếu không lầm theo tốc độ hiện tại của hắn thì không tới hai tháng nữa sẽ về đến kinh thành".
Tiếng thở dài từ nàng trượt ra, không có âm sắc buồn bã mà là mang thanh điệu dửng dưng như dự liệu, không nằm ngoài tính toán của nàng từ trước.
Chung quy, hắn sẽ trở về, không biết khi đó tiểu Thức của nàng sẽ ra sao đây? Gương mặt lạnh băng ngày thường hiếm khi ôn hoà cười như lúc này làm Phong ngồi dưới thấy mà run bần bật, âm thầm suy đoán trong lòng: "Không phải là chủ nhân muốn quay trở lại với tên súc sinh chết tiệt đó đi". Nghĩ tới thôi cũng đủ khiến Phong nghiến răng nghiến lợi tức giận, nhưng mà lần này thì khác rồi ít nhất cũng có cô gia chặn một cửa ải, hừ hừ. Cặn bã chết tiệt lại muốn với tới thần nữ sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nếu Bạch Thường Lam biết Phong suy nghĩ như vậy chắc chắn sẽ tức giận đến ban hắn một chưởng, dám áp đặt suy nghĩ của mình lên người nàng, đúng là ngông cuồng.
Phất tay ra hiệu Phong rời đi, nàng cũng thu thập một chút quay trở về phòng tẩy rửa thân thể sạch sẽ. Lại một thân bạch y viền vàng, tóc búi cao, đồ một ít son trên môi, nhanh chóng sải bước đến thư phòng, vừa đẩy cửa ra đã nghe một mùi hương thơm ngào ngạt bay vào xoang mũi kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, bỗng nhiên nàng cảm giác mình đói bụng. Nàng chưa bao giờ có thói quen dùng điểm tâm vào buổi sáng.
Tề Tranh Thức nãy giờ vẫn đang xem quyển thư tịch vừa lấy trên kệ chuyên tâm nghiền ngẫm, lục y tươi mát sấn thân cao chân trường càng thêm cảnh đẹp ý vui, sườn mặt đẹp đẽ tú khí như tượng tạc, không có vẻ thô ráp của nam tử cũng không hẳn quá nhiều nét âm nhu của nữ tử. Vẻ đẹp hài hoà vừa lòng người trông thấy, khi cười rộ lên rực rỡ như ánh dương quang ngày đẹp trời, tuyệt mĩ mà không diêm dúa.
Nhìn đĩa điểm tâm vẫn còn hơi ấm lượn lờ làm lòng nàng thêm nhiều điểm ấm áp. Bước đến chỗ cô, vòng tay ôm choàng lấy vòng eo hữu lực, tựa cả người vào thân thể không quá lớn nhưng vững chải, Bạch Thường Lam cảm giác được cả người cô bỗng chốc cứng đờ nét lạnh băng trên mặt cũng buông xuống nhu hoà khẽ nói: "Tướng công, cho ta dựa một chút, được chứ?". Mềm mỏng tựa lông vũ không tiếng động cào nhẹ lòng cô một cái, cô có quyền nói không với nàng hay sao, chẳng phải nếu cô không đồng ý thì nàng sẽ lại giở trò trêu ghẹo, haizz......
Khoảnh khắc ấm áp còn hơn ánh nắng ngoài kia đang treo cao, hoà tan đi cái lạnh giá nơi tâm khảm, mầm cây bám rễ sâu trong lòng mạnh mẽ phát triển không ngừng nghỉ, khắc sâu vào hồi ức từng tiếng thổn thức reo vang, âm thanh gì đó đang kéo chặt hai con người ở hai thời đại lại với nhau, thời gian từng hồi từng khắc lướt qua để lại đây hai trái tim....
Loạn nhịp vì người......