Tranh Tĩnh Lam Thanh

Chương 11: Vị "Dạ Lâm".

Đứng đến chân cũng muốn tê liệt thì Bạch Thường Lam mới nới nhẹ vòng tay ôm cô ra, nhân cơ hội đó Tề Tranh Thức kéo nàng đến bên án thư trên bàn đặt một món điểm tâm trong hình thù có phần kì lạ. Một loại bánh mà nàng chưa từng thấy qua ở đâu cũng chưa từng nếm thử. Không biết mùi vị nó sẽ ra sao, trong lòng có chút gì đó gọi là chờ mong.

Nhìn hình thù món bánh màu đen đen, phía trên phủ những đoá hoa màu trắng còn kèm theo những quả đỏ mọng trong hút mắt vô cùng, Bạch tiểu thư lạnh lùng ít khi biểu cảm cũng không tránh khỏi xao động trong lòng khuôn mặt lộ ra một ít tiểu tâm nhìn chầm chầm món ăn trước mắt. Là nữ nhân chắc chắn sẽ thích những điều đẹp đẽ, Bạch Thường Lam nàng cũng là nữ nhân đương nhiên thứ này đã thành công thu hút sự chú ý của nàng huống chi thứ này nhìn qua không giống như là người trong trù phòng sẽ làm được.

Môi đỏ khẽ mở, giọng nói thanh thanh lãnh lãnh phát ra: "Tướng công, món điểm tâm này là nàng làm". Không phải là một câu hỏi mà chính xác là câu khẳng định. Xoay qua nhìn thẳng vào mắt cô chỉ thấy vẻ lúng túng rồi lại ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ân, là ta làm, mong Thường Lam không chê".

Rồi cô lại bổ sung thêm một câu vì sợ nàng không dám ăn: "Thật ra tay nghề ta cũng không tệ, không đến nỗi nàng sẽ ăn không được, nếu nàng không thích về sau ta sẽ không làm nữa, chỉ là ta để ý nàng thường không dùng điểm tâm sáng nên ta mới tự ý chủ trương, chuyện này..........".

Thấy khuôn mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng kia hơi nhíu mày làm lòng cô thấp thỏm, hồi hộp còn hơn khi cô sắp biết điểm thi tốt nghiệp THPTQG nữa là. Thời gian từng giây từng phút trôi qua mà Bạch Thường Lam không trả lời làm lòng cô ỉu xìu, mở miệng: "Nếu nàng không muốn ăn vậy ta đem đi là được".

Vừa đưa tay ra định lấy đĩa điểm tâm đã bị đôi tay nàng ngăn lại, hai đôi tay giao nhau, hơi lạnh từ tay nàng truyền qua làm cô bất chợt xấu hổ tức khắc lan tràn đến trên mặt thành những đám mây hồng hồng đáng yêu.

Tức thì nàng phì cười làm cô càng thêm đỏ mặt, nhưng mà nhìn thấy nụ cười ấy làm cô cũng ngẩn ngơ như tên ngốc. Lần đầu tiên Tề Tranh Thức nhìn thấy nụ cười của nàng tươi rói như vậy, giống như là ánh nắng ngoài kia soi thấu đến tận đáy lòng cô.

Có chút gì đó ấm áp, rồi lại nhè nhẹ ngọt ngào như chiếc bánh mà cô mang đến len lỏi vào lòng - vào mạch máu rồi vào tim, Black Forest Cake(*) một nơi huyền bí để bắt đầu tình yêu. Chẳng biết xuất phát từ đâu nhưng đích đến hứa hẹn cũng sẽ ngọt ngào như chiếc bánh ấy. Phải chăng tình yêu là những hành trình kì diệu khởi nguồn từ hai trái tim không hoà chung nhịp đập cho đến lúc cuối đường cũng chưa ai biết lời giải đáp, chỉ biết yêu là ngọt ngào nhưng không kém phần "đắng" và khó một lời miêu tả hết tư vị cảm xúc.

Trầm lặng mất một lúc: "Ai nói với phu quân ~ ....." với âm thanh kiều mị như rót mật vào lòng người, cướp mất hồn của kẻ sảy chân vào giữa lằn ranh thiên đường và địa ngục ngân nga du dương rồi đáp xuống: ".....là ta không thích chứ!".

Bừng tỉnh trong khoảnh khắc làm cô chỉ biết lắp bắp nói không hoàn chỉnh: "Vậy....vậy ta ra ngoài để nàng tập trung xử lý sự vụ trong phủ".

Vừa xoay lưng đi đến cửa âm thanh kiều mị đó lại tiến đến bên tai: "Phu quân a~".

Đáng chết. Tề Tranh Thức nhắm mắt chửi thề trong lòng, quả là yêu nghiệt mà, ai sẽ biết được dưới bộ mặt lạnh băng đó là hình dáng quyến rũ hơn Tô Đát Kỷ như thế này chứ, chỉ có cô là bị dụ dỗ trong cay đắng mà thôi. Hằng ngày phải đối mặt với thứ này sớm muộn gì cô cũng mất đi bản tính vốn có của mình.

Không được, phải nhẫn, không được hồ đồ Tề Tranh Thức. Không được hồ đồ.

Dung nhan thướt tha lay động bên án thư nhàn nhã nói tiếp: "Nàng nỡ lòng nào để thϊếp ở lại đây công vụ bề bộn có đúng không? Ta biết....tướng công là có thể tính toán sổ sách, chi bằng ........".

Chưa để Bạch Thường Lam nói hết, cô đã "Được" một tiếng lảnh lót, nếu còn để nàng nói nữa thôi thì gϊếŧ chết cô luôn đi cho rồi. Chẳng biết âm thanh của nàng tạo ra từ gì mà nó cứ như ma chú quấn quanh trên người cô, vang vọng trong đầu mãi, chi bằng tiếp nhận giúp nàng một tay cô sẽ an nhàn hơn.

Nắm chặt nắm tay rồi lại buông lỏng, trực tiếp xoay người thẳng lăng lăng nhìn nàng: "Ta phải xử lý những chuyện gì?". Nói đến sự vụ nàng lại trở về dáng bộ nghiêm túc, kéo lại tay áo rộng thùng thình của cô chỉ vào 3 dãy sổ sách chất cao như núi trước mặt. Cô giật giật khoé môi rồi cũng miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng xuống.

Có phải cô lại bị nàng dụ nữa rồi hay không? Chỉ trách cô quá ngốc nghếch đi mà, không biết chữ "từ chối" ra sao khi gặp những người phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp. Cô không phải thuộc loại háo sắc đâu, chỉ là cô không muốn làm cho người phụ nữ phải khóc, dù sao cô cũng là phụ nữ, tâm lý lúc nào cũng muốn được người khác trân trọng. Nhất là người đó còn là "chồng" mình.

Nhìn nàng tao nhã nhấp chén Hồng Trà thơm thoảng trong không gian rồi lại nếm nếm bánh mình làm, mỹ tư tư hưởng thụ còn Tề Tranh Thức phải bù đầu với đống sổ sách còn hơn tấu chương hoàng đế. Mặc dù chỉ là việc tính toán, kiểm kê nhưng cũng phí ra không ít sức lực. Sản nghiệp Bạch gia rất rộng lớn, có thể nói hầu như bao trùm các lĩnh vực kinh tế tại Bắc Tề Quốc.

Trong lúc thưởng thức như nhớ ra điều gì Bạch Thường Lam hỏi cô: "Tướng công, món này có tên là gì, ta chưa từng gặp qua".

Vừa thoăn thoắt tính toán cô vừa đáp trả nàng không chút qua loa: "Ân, vậy.....gọi nó là Dạ Lâm đi" rồi ngước lên nhìn sâu vào mắt nàng. Thời gian như ngưng đọng.

Ta trong mắt nàng.

Nàng trong mắt ta......