Dòng người tấp nập qua lại như ngưng đọng ở khoảnh khắc này, thật sâu tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.
Đau khổ .......
Lạnh lẽo..................
Thì ra không có được sự đáp lại từ người mình hết lòng yêu là như vầy sao?
Ngực đau quá!
Nướt mắt xoạc xoạc rơi xuống, Bắc Ảnh Ninh Hinh trong mắt loé lên tia cương quyết, cười trong hàng lệ, vẻ xinh đẹp trẻ con phản phất biến mất, thay vào đó là nét cứng cỏi, chắc như đinh đóng cột nói: "Tề Tranh Thức, Bắc Ảnh Ninh Hinh ta tuyệt không phải là quả hồng mềm mặc người nắn bóp, ta hạ xuống tôn nghiêm cũng chỉ vì một mình ngươi mà thôi, hôm nay ta vẫn sẽ không hối hận vì những gì mình đã làm nhưng sau này ngươi sẽ phải hối hận".
Khí tức không thể phạm của vương quyền. Lời nói bức người.
– Ta là Quận chúa duy nhất của Quốc công phủ đệ. Tề Tranh Thức, ngươi nhớ lấy!
Hồng y phất phơ bay nhanh ngược hướng Bắc Ảnh Ninh Hinh bước đi. Tề Tranh Thức thấy trong bóng dáng đó có quyết tuyệt xen lẫn phần nào trưởng thành.
Còn có.....một chút cô độc, buồn tủi.
Không khí ảm đạm vơi dần, vơi dần rồi nhạt nhoà biến mất.
Haizz.....cuối cùng ta vẫn làm tổn hại một tâm hồn thánh thuần hiếm gặp, đáng lẽ ra.....ta không nên xúc động vì một chút chuyện như vậy, nhưng ít nhất có lẽ sau này vị quận chúa kia sẽ trưởng thành lên đi, có thể đủ năng lực thoát khỏi một số cạm bẫy chung quy khó tránh.
Bạch Luân im lặng từ đầu tới cuối ở bên cạnh cũng không nhịn được hỏi một chút: "Cô gia, vị quận chúa kia sẽ không giận chó đánh mèo chứ, tiểu nhân lo sợ nàng ta sẽ đánh chủ ý lên người cô gia và cả Bạch phủ".
Tề Tranh Thức thoát khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười trả lời: "Sẽ không đâu, tuy là người bướng bỉnh, nhưng qua tiếp xúc, ta thấy quận chúa tâm địa không độc ác, nhưng mà nếu sau lần này còn để xảy ra chuyện thì ta không đoán chắc được". Nói xong cất bước vào Thức Dược Viện, để lại Bạch Luân vẫn đang hoài nghi tính chân thật, nữ nhân đúng là luôn khó hiểu quá!! Gãi gãi đầu, Bạch Luân nhanh chóng theo sau chân cô.
Vài canh giờ sau Tề Tranh Thức đã bận đến sắp thở hơi lên, thở hắt ra, nhìn quanh sảnh đường.
Ân, còn một vị lão nhân cuối cùng là xong rồi.
Lão nhân độ tầm thất tuần, râu tóc bạc trắng, tay chống quãi trượng, quần áo rách nát nhiều mảnh chấp vá đã bạc màu, vừa đi vừa ho sù sụ. Tề Tranh Thức nhanh chóng đỡ lấy lão nhân gia dìu đến bên ghế ngồi xuống, vừa bắt mạch vừa hỏi tình hình: "Lão nhân gia, người ho đã được bao lâu?".
Lão giả nhập nhèm lục lọi kí ức, lời nói ra cũng đứt quãng vì ho: "Tề.... đại phu, có....có lẽ đã.... được 3 tháng".
Tề Tranh Thức kinh ngạc hỏi:
– Vì sao ngài không đến đây chữa bệnh sớm hơn?
Lão nhân gia tuy ho nhưng vẫn gắng trả lời cho tròn chữ, trong mắt hơi long lanh hoài niệm chua xót cho thân già của mình: "Đại phu, ta là lão nhân già nghèo nàn a, không có nhiều ngân..... lượng để đi bốc thuốc, cơm còn ngày có ngày..... không để ăn, làm sao có thể đi xem đại phu thường xuyên....khụ khụ khụ.....".
Vuốt vuốt lưng giúp lão giả nhuận khí, miệng kêu tiểu Lan đi bốc vài thang thuốc ho, cảm mạo.
Bệnh tình tuy không nặng nhưng do lâu ngày tích tụ, hơn nữa thân thể cũng suy yếu nên không thể dùng thuốc loại quá mạnh, suy nghĩ một chút, cô nói: "Tiểu Lan, bốc mười thang Tang hạnh thang gia giảm(*)".
(*) Trong bài dùng các vị cay mát như tang diệp, đậu đen để sơ phong, sa sâm, quả lê để dưỡng ẩm nhuận phế; hạnh nhân, bối mẫu để hóa đờm, chữa ho. Ho do ôn táo gia mạch môn, qua lâu, lỗ căn; do lương táo thì bỏ tang diệp, quả lê gia phòng phong, kinh giới, tự uyển, khoản đông hòa.
Lòng thương người ai mà chẳng có, tâm địa cô vốn dĩ rất thương người, là thanh niên thế kỷ 21, yêu già mến trẻ luôn là điều không thể thiếu chảy trong dòng máu của cô. Hơn nữa lão giả đã già, gia cảnh còn nghèo khổ, đi đến đây một mình có lẽ chỉ có 2 trường hợp.
Một, không thê không nhi nữ.
Hai, nhi nữ bất hiếu.
Cô thấy sóng mũi hơi cay cay, giọng hơi trầm thấp nói: "Lão nhân gia, y quán của ta có thể khám chữa không ngân lượng cho các lão nhân, người cứ đến đây khi cảm thấy bản thân không khỏe, hoặc có thể nhờ người kêu ta đến nơi của ngày".
Lão nhân gia nghe vậy liên tục nói không cần: "Như vậy rất ....làm phiền đại phu, một lão nhân như ta ......cần gì như .......vậy chứ, hôm nay ta đã rất biết ơn.....Tề đại phu...khụ khụ....".
Cô vẫn ân cần dặn dò: "Ta kêu tiểu Lan bốc cho người 10 thang thuốc, nếu hết cứ việc đến đây tìm ta là được, nếu ta không ở người có thể kêu tiểu Lan bốc thuốc cho người đều được".
Cái nghèo làm con người ta sống khổ sở quá, cô cũng từng một thời như vậy mà, là đứa trẻ mồ côi, phải bươn chải làm lụng vất vả mới có thể sống sót và đi theo nguyện vọng của mình. Cho nên Tề Tranh Thức nhìn thấy phản phất đâu đó đây là hình bóng mình nếu ngày đó cô lựa chọn từ bỏ phấn đấu cho sự sống còn, và.....ngày hôm nay được đứng tại đây lại là khởi đầu mà cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Dặn dò thêm đôi điều và tiễn đi lão nhân gia cô cũng sắp xếp dược quán lại. Trở lại trên con đường quen thuộc, các gian quán khách điếm đã đóng cửa từ lâu, chỉ còn cô và Bạch Luân lang thang trên đường.
Hai hàng đèn l*иg rực rỡ chiếu sáng đêm tối, nét cổ kính pha chút bí ẩn xa xăm, nhìn cảnh vật chung quanh bỗng dưng cô nghĩ đến đã từ rất lâu trước đây....lâu đến nổi cô cũng sắp quên mình từng có một mơ ước nho nhỏ giản dị.
Cô muốn sống ở một nơi yên bình như này, bên người mình yêu, có một gia đình nho nhỏ, sống êm đềm, hạnh phúc một đời.
Chợt trong đầu cô loé lên hình ảnh Bạch Thường Lam trong bạch y trắng tuyết, dung mạo cao lãnh xa cách nhưng nó cứ có ma lực nào đó làm cô không cách nào quên được, từng cử chỉ, nét mặt, giọng nói......
Lắc đầu cười cười.
Không biết sao tự dưng cô lại nghĩ tới nữa, một người Tề Tranh Thức cô chỉ mới thành thân chưa đầy 3 ngày nhưng mà hình như trong lòng cô có chút xao động xa lạ, như gần như xa, chợt thoắt hiện làm cô không thể nắm bắt được.........
Kệ đi, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi. Sợ gì chứ!
Bạch Luân đi theo phía sau cứ muốn lên tiếng hỏi cô gia mình, hắn thấy hơi sợ hãi khi cô cứ tự nhiên cười cười rồi lại suy ngẫm.
Chắc không phải cô gia bị thứ gì xui xẻo đeo bám rồi chứ! Tuy là lớn xác thế này rồi, nhưng hắn, ....hắn vẫn sợ ma a!