Nhưng hai món vẫn không đủ, Tử Thăng cho người cắt thêm một ít rong biển nữa, đi ra cửa dò hỏi Ngao Bính: “Có thể tìm cho ta một con cá trích không?”
Tuy Ngao Bính không biết tên của nhiều loài cá như mấy người ngư dân, nhưng lại biết phần lớn sinh vật biển. Tử Thăng chỉ mới nói vài đặc điểm của con cái, hình dáng của nó đã hiện lên trong đầu Ngao Bính rồi.
Hắn ta kêu Tử Thăng chờ một lúc, hắn ta đi một tí rồi sẽ về.
Tạm thời vẫn chưa thể làm canh cá trích với rong biển, nên Tử Thăng cho người chuẩn bị nguyên liệu để làm món khác trước.
Trước mắt, ngoài hai phần rau trộn và canh cá trích với rong biển, thì cậu còn định nấu thịt kho tàu với rong biển, rong biển xào thịt nạc, giá xào sứa.
Vì lo rằng đồ ăn để ngoài lâu sẽ không ăn được nữa, nên đã dùng vài cái nồi cùng một lúc.
Thịt nạc được cắt thành từng miếng nhỏ, trộn đều với gừng được băm nhỏ, đặt qua một bên để khử tanh.
Giá đã được ngâm xong từ lâu, được cung nhân đem đi rửa sạch thêm một lần nữa.
Sinh vật ở Long Cung đã quen với vị của đồ ở dưới biển, rất ít khi ăn đồ chay ở trên mặt đất, chúng cho rằng ăn đồ chay ở đất liền tương đương với việc nhai cỏ, nhưng không nghĩ đến việc mỗi một món ăn đều có mùi vị của riêng chúng.
Giá có vị thanh nhẹ, đầu giá giòn giòn.
Cách làm thịt kho tàu ở thời đại này vẫn chưa được phổ biến, người ta cũng không thường dùng dầu để nấu ăn.
Dầu có thể tách hơi nước ra khỏi thức ăn, cũng khiến mùi hương tỏa ra nhiều hơn. Trong mỡ lợn chứa nhiều chất béo, khiến người ta thấy đồ ăn ngon hơn.
Cả giá và sứa đều khá giòn, Tử Thăng bỏ giá vào để xào chín trước, xong lại lấy con sứa từ trong chậu nước lạnh ra xào qua vào lần sau đó liền đổ ra.
Tử Thăng múc hai miếng nhỏ vào chiếc bát của mình, bỏ miếng đầu tiên vào miệng, chua cay giòn sựt sựt, là hương vị mà thức ăn nhạt nhẽo ở thời đại nhà Ân này không thể có được.
Nước tương của món thịt kho tàu rong biển đã thấm đẫm vào trong rong biển, nhưng lại không làm mất đi hương vị vốn có của nó.
Khi rong biển được bày ra, luồng hơi nóng quanh quẩn bên chiếc dĩa.
Các cung nhân vừa ngửi được mùi hương ấy, đã biết đó là thứ mà từ trước đến nay họ vẫn không làm được.
Thịt xào vụn rong biển, và mùi hương mùi mỡ lợn nồng cháy, hai mùi vị ấy hòa quyện vào nhau, thức ăn nhanh chóng được bày lên bàn.
Lát sau, Ngao Bính đã đem theo hai con cá trích đến.
Một trong hai là tiền công cho Tử Thăng.
Cá trích bị cạo hết vảy đi, mang cá và nội tạng và màng đen đều được loại bỏ.
Đặt vào trong nồi có thịt mỡ đã được làm nóng bốc khói tỏa đầy mùi hương, cả con cá trích đều được bỏ vô chiên.
Bên kia, cung nhân đem vụn rong biển đến, chuẩn bị những lát gừng và hành được cắt sẵn.
Cá trích được chiên trong dầu nóng dần vàng ươm, mùi hải sản bốc lên trong không khí.
Đợi cho cá trích được nấu chín, cung nhân đổ nước nóng, vụn rong biển, gừng lát và chút gia vị vào.
Nấu thêm khoảng 10 phút, canh đã thành màu trắng sữa.
Nồi gốm lớn đã được được chuẩn bị xong, cá trích được đổ ra. Nước canh thơm ngát khiến người ta thèm nhỏ dãi, ngay cả Ngao Bính cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Canh cá được rắc thêm hành lên để trang trí, làm tăng thêm sự hấp dẫn với vị giác.
***
Thơm quá, làm hôm nay Ngao Quang đã bị phân tâm rất nhiều lần.
Ông ấy cứ hít lấy mùi hương trong không khí, vừa ngồi vừa đánh giá.
Quy thừa tướng chờ bên cạnh ông ấy, thấy được biểu cảm trên mặt Ngao Quang, đành cúi đầu hỏi: “Bệ hạ, ngài sao vậy?”
Ngao Quang vẫy tay, ông ấy vốn định nói mình không sao, nhưng đã sống nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông ấy ngửi được một mùi hương như thế.
Ông ấy tự cảm thấy mình không muốn ăn lắm, nhưng mùi hương của hôm nay khiến dạ dày của ông ấy cồn cào.
Chắc là ông ấy đói bụng nhỉ, nhưng ông ấy đã đắc đạo rồi mà, sao lại đói được?
Cuối cùng Ngao Quang không thể nhịn thêm nữa, quay đầu hỏi Quy thừa tướng: “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”
Quy thừa tướng khẽ cúi đầu, nói nhỏ: “Thần… Ngửi thấy.”
Sao lão có thể không ngửi thấy chứ?
Tuổi của lão còn lớn hơn cả Long Vương, nhưng nhiều năm sống trên đời như thế, lão chưa từng ngửi thấy mùi hương như thế lần nào cả.
Nhưng lão phải ở bên cạnh Long Vương, sao có thể tự tiện rời đi được chứ?
Quy thừa tướng âm thầm nuốt nước miếng.
Ngao Quang chẳng thể kiềm chế thêm, đập bàn, nói với Quy thừa tướng: “Đi, phải xem là gì mới được! Cả Long Cung này là của bổn vương, không biết là tên nhóc nào còn dám dấu đồ ăn, cũng không biết đưa đến cho bổn vương trước tiên, đúng là không biết quy củ!”
Quy thừa tướng cúi người nói: “Vâng.”
Ngón tay của lão giần giật, như đã sớm không chờ được nữa.