Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 49

Để đồ ăn không bị nước cuốn đi, Ngao Bính đã đẩy hết nước ra khỏi thuỷ cung trước.

Đợi đến khi mọi thứ được bày biện lên bàn xong xuôi, hắn ta mới định đi gọi Ngao Quang đến, nhưng Ngao Quang lại chạy tới trước rồi.

Ngao Bính chuẩn bị giới thiệu các món ăn cho phụ vương mình biết, ai ngờ Ngao Quang lại xua tay, ngồi thẳng xuống ghế đá.

Ngao Bính: ?

“Phụ vương…” Hắn ta gọi.

Ngao Quang tỏ vẻ chẳng có gì, vẫy tay với cung nhân, nói: “Đi lấy một đôi đũa tới đây.”

Thấy Ngao Quang muốn ăn những món ngon ấy, là một điều không thể tưởng tượng nổi đối với Ngao Bính. Hắn ta cứ nghĩ là vì Ngao Quang không biết, nên trước khi Ngao Quang kịp gắp đồ ăn, hắn ta đã vội vã nhắc nhở.

“Phụ vương, những món ăn này đều được làm từ sứa và…”

Ngao Quang ngắt lời hắn: “Mình con biết chắc? Bổn vương có bị mù đâu? Chẳng lẽ bổn vương sống dưới nước nhiều năm đến thế còn không thể nhận ra chúng là cái gì ư?”

Ngao Bính: ?

“Phụ vương, chẳng phải lúc trước người đã nói là dù có biến chúng thành đồ ăn ngon rồi để trước mặt người, người cũng chẳng thèm động đũa à?”

Ông ấy thử từng món một, vốn là một Đông Hải Long Vương xem trọng phép tắc, lúc này lại thoải mái thưởng thức bữa ăn, tốc độ gắp của đôi đũa ngày càng nhanh.

Càng ăn, ông ấy lại càng cảm thấy vui vẻ.

Quy thừa tướng đang đứng cạnh không khỏi nuốt nước miếng liên tục, sao Ngao Quang lại không nghe thấy chứ?

Nếu là thằng con nhà mình, đương nhiên ông ấy sẽ không thèm chia sẻ số thức ăn này. Nhưng Quy thừa tướng lại là lão thần làm việc cho ông ấy suốt nhiều năm, nên có thế nào ông ấy cũng phải để người ta được nếm thử thứ mới lạ này.

Đợi đến khi Ngao Quang ăn hết một nửa, thì mới “Chợt nhớ” ra mà vội vàng sai người đi lấy một đôi đũa cho Quy thừa tướng.

Sau khi Quy thừa tướng nhai hết một miếng thức ăn, đôi mắt lập tức sáng lên, vui mừng chỉ vào đống đồ ăn trên bàn, nói: “Bệ hạ, đây là lần đầu thần nếm được loại đồ ăn ngon thế này.”

Không cần đến lời nói của Quy thừa tướng thì chính Ngao Quang cũng có thể biết được, gật đầu tỏ vẻ khen ngợi, một con rồng và một con rùa đều cùng lúc lia mắt về phía con cá trích trong tô canh rong biển.

Cá trích trong tô canh ấy chính là loại cá duy nhất trên bàn ăn. Bình thường, họ đã quen ăn sống, dù đó có là cá, thì cũng sẽ nuốt thẳng xuống bụng, nên chưa từng được thử loại cá trích được chế biến như thế này.

Một con rồng và một con rùa thi nhau cảm thán, nhưng lại vô thức bị mùi vị tuyệt vời của bát canh thu hút.

Các cung nhân đưa hai cái muỗng đến, cả Ngao Quang và Quy thừa tướng đều nhẹ nhàng múc một muỗng lên.

“Ôi, thực sự có chút tàn nhẫn.” Dứt lời, Ngao Quang liền nuốt miếng canh xuống.

“Đúng vậy.” Quy thừa tướng thở dài theo.

Nhưng nước canh vừa chạm vào đầu lưỡi, mùi vị tuyệt diệu ngập tràn trong khoang miệng, cả rồng và rùa chợt im bặt.

Hai người đều múc một muôi thật lớn vào chén của mình, bắt đầu thưởng thức một cách vui vẻ, dường như những lời cảm thán ban nãy chưa từng tồn tại.

Ăn uống no say xong, bọn họ vừa ngẩng đầu lên. Không biết vì sao mà hình ảnh của bọn họ trong mắt những sinh vật khác như đã thay đổi.

Khụ…

Khi đối mặt với ánh mặt quen thuộc, lính tôm và tướng cua chợt run rẩy.

Quy thừa tướng vuốt râu, gật nhẹ đầu. Lão không thể trách một mình Tam điện hạ được, còn có tình tiết giảm nhẹ nữa, nên lão có thể thông cảm.

Ngao Quang chưa từng ăn được một bữa mà thỏa mãn đến vậy, ăn xong, ông ấy xoa bụng, nói với Ngao Bính: “Bính Nhi à, tuổi tác của con không nhỏ nữa, đừng nên ở trong cung cả ngày như thế, nên đi dạo thường xuyên vào. Tuy chúng ta là thủy tộc, nhưng giao lưu với loài người cũng là chuyện rất bình thường.”