Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 47

Cuối cùng Ngao Bính cũng yên tâm, hắn ta vỗ ngực: “Tử Thăng dọa sợ ta rồi đấy. Ta đã bốc phét với trưởng bối trong nhà, nói rằng ngươi có thể biến mấy thứ đó thành thức ăn ngon. Nếu là Tử Thăng không làm được, chắc ta chẳng còn mặt mũi nào mà gặp trưởng bối mất.”

Tử Thăng vừa nghe thấy những lời ấy, đã có thể đoán được người trưởng bối mà hắn ta nhắc tới chắc hẳn là Long Vương.

Cậu lập tức sai cung nhân đưa chúng đi rửa sạch, rồi nói với Ngao Bính: “Nếu đã ảnh hưởng đến thể diện của Ngao tiên sinh, vậy ta đành phải cố gắng hơn rồi. Chỉ là thế này, việc phân chia giữa chúng ta…”

Ngao Bính lập tức ngắt lời cậu: “Tử Thăng đang nói gì vậy? Chúng ta đã bàn bạc mọi thứ xong rồi mà, mỗi lần Tử Thăng nấu ăn cho ta, ta sẽ đưa số hạt châu đã định từ trước cho ngươi, cũng sẽ chia một nửa số nguyên liệu. Hạt châu trong kho của ta còn rất nhiều, ta thường tiếp xúc với sinh vật biển, nếu cần loại nào thì chỉ cần tiện tay chọn một chút là được, huống chi lúc ta đến thì đã chuẩn bị phần cho Tử Thăng từ trước rồi, Tử Thăng đừng ngại ngùng với ta làm gì. Chẳng qua…”

Ngao Bính dừng lại một chút, ôm lấp Tử Thăng, nói nhỏ: “Việc này thực sự ảnh hưởng đến thể diện của ta, Tử Thăng phải lấy hết năng lực của mình ra để làm đồ ăn thật ngon đấy. Đến lúc đó mỗi dĩa thức ăn tính thành tám viên hạt châu, Tử Thăng muốn bao nhiêu ta đưa bấy nhiêu, ta không ngại nhiều đâu.”

Nghe xong, Tử Thăng ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt nở ra một nụ cười hiền lành.

“Ngao huynh yên tâm, ta nhất định sẽ vì Ngao huynh mà làm thật tốt.”

Ngao Bính chờ ở bên ngoài, Tử Thăng dẫn theo hai người đi rửa sạch chúng. Đặc biệt là rong biển, cậu đã cho người rửa mất mười lần.

Hành và gừng đã có từ lâu rồi, chỉ có tỏi là không dễ tìm lắm. Nhưng chả sao, có rồng ở đây mà, cho rồng bay vài chuyến quốc tế thì có gì mà chẳng thể tìm thấy chứ?

Tử Thăng chỉ cần mô tả sơ qua hình dáng của tỏi, thì ngay ngày thứ 2 Ngao Bính đã xách theo một sọt tỏi lớn đưa cho Tử Thăng.

Ngao Bính nói: “Ta cứ nghĩ phải tốn chút công sức cơ, lại không ngờ nó dễ tìm hơn ớt cay nhiều, tìm ở sân sau của nhà ta là đã thấy rồi.”

Tử Thăng:....

Nếu ta không biết nhà ngươi là đại dương, sân sau nhà ngươi là 6 lục địa, thì sợ ai nghe xong còn tưởng thứ ấy thực sự dễ tìm đó.

Còn về cách xử lý sứa và rong biển, thứ mọi người thường nghĩ đến salad nhất.

Tử Thăng cũng đi làm như thế, vậy nên cậu đã cho người cắt hai con ra, sau đó chần qua nước sôi. Hơi nước bốc lên, trong không khí lẫn vào mùi tanh nhè nhẹ của chúng.

Cung nhân đã chuẩn bị hai chậu nước lạnh để qua bên cạnh từ sớm, đợi đến khi vớt chúng ra, đổ vào chậu nước lạnh.

Lấy ra bốn củ hành tím, ngắt riêng lá hành màu xanh ra, cắt riêng phần hành màu trắng qua một bên, một cung nhân không chuẩn bị tốt, bị hành làm cay mắt.

Tử Thăng để cung nhân đó đi nghỉ ngơi, thay người cắt hành thành từng khúc.

Vì một năm rưỡi gần đây, Tử Thăng rất hứng thú với đồ ăn, nên cậu đã cho người sưu tập hai mươi mấy loại giấm khác nhau, cũng cho người đem một bình rượu nhỏ đến phòng bếp.

Từ lúc nhà Ân cấm rượu, Tử Thăng đã cố gắng kiểm soát lượng rượu cần dùng, nếu tiết kiệm được thì sẽ tiết kiệm.

Cậu lấy ra một loại dấm phù hợp với rau trộn nhất đổ vào chén một chút, nước chấm cũng được làm từ những loại nguyên liệu tươi ngon nhất. Sau đó thêm muối, bột tiêu, hương liệu và số gia vị còn lại theo thứ tự.

Đợi đến khi sứa và rong biển được vớt ra, bỏ lên hai chiếc bàn khác nhau, rải bột ớt lên, phía trên được điểm thêm chút hành.

Mỡ lợn được làm nóng đến bốc khói, một mùi thơm tỏa vào không khí.

Cung nhân chờ mỡ sôi lên rồi đổ vào bát bột ớt, tiếng “xèo xèo” lập tức vang lên.

Ngao Bính ngồi bên ngoài phòng bếp vừa ngửi được mùi hương thì chiếc mũi đã giần giật, hắn ta vô thức quay người nhìn ra đằng sau.

Nước sốt cũng được đổ riêng vào, rưới thêm chút rượu, các cung nhân lại tiếp tục quấy đều, mỗi một món ăn đều được phủ đầy nước sốt, thêm bột ớt để trang trí, không khỏi khiến vị giác của con người ta nhộn nhạo.