Từ lúc Ngao Bính gặp được Tử Thăng, con quỷ tham ăn trong người hắn ta đã bị cậu khơi dậy.
Hôm ấy, khi hắn ta bắt được cháu trai của Quy thừa tướng suýt chút đã ăn luôn người ta, nếu hắn ta không phải là Tam thái tử của Đông Hải Long Cung, chắc có lẽ đã bị Quy thừa tướng chống cây gậy rượt theo hai trăm dặm đường biển mà gõ một cái thật mạnh.
Từ ngày đó trở đi, mỗi lần thủy tộc của Long Cung nhìn thấy Ngao Bính đều đi đường vòng, Ngao Quang cũng nhắc nhở hắn: “Bình thường con đừng thấy cái gì thì bỏ miệng cái đó như thế chứ, con là Tam thái tử đấy, vi phụ bỏ đói con nhiều năm lắm à? Có thể học tập loài người chút không. Ta đã từng ăn đồ do loài người kia làm rồi, nấu chín còn chẳng ngon bằng việc chúng ta ăn sống.”
Ý trên mặt chữ trong lời Ngao Quang nói là, khi Ngao Bính ở Long Cung đừng thấy gì cũng sáng mắt ra như thế, Ngao Bính lại nghĩ Ngao Quang đang bàn bạc với hắn ta xem đồ ăn có ngon hay không.
“Phụ vương, do người không biết thôi, gần đây con có phát hiện một đứa trẻ là con người đấy, nó còn biết nấu ăn cơ, cái gì cũng nấu được. Ví dụ như tôm rang sa tế, cua cay, nó đều biết làm cả, cho dù là… Cho dù là…”
Tuy Ngao Bính không chắc chắn lắm, nhưng để Ngao Quang đồng tình với mình, hắn ta đành chỉ vào đám rong biển dưới chân với mấy con sứa phát sáng đang trôi nổi trong nước, nói: “Cho dù là hai thứ này, tên nhóc kia cũng có thể nấu ra đồ ăn ngon!”
Ngao Quang hừ lạnh, trách mắng: “Đường đường là thái tử của Long Cung, lại cứ nhất định phải ăn thứ không được ăn, đúng là tự hạ thấp giá trị của mình mà!”
Ngao Bính vội vã nói: “Con đâu cố ý chạy đến ăn, chỉ là tên nhóc kia có một đôi tay thần kỳ, dù là thứ gì khi qua tay thằng bé rồi đều sẽ biết thành thức ăn ngon đến mức không thể tưởng tượng nổi. Mấy con tôm mà trước kia con vốn không ăn lại được thằng bé nấu thành một món mồi rất tuyệt, hai thứ nhìn như không thể ăn được này, vậy mà tên nhóc ấy vẫn làm thành thứ có vị không tệ chút nào.”
Ngao Quang chẳng màng nghe hắn ta giải thích: “Dù vị có ngon thì thế nào? Hai thứ ấy vốn là động vật cấp thấp, chỉ tôm, cua không thành tinh mới ăn thôi. Dù con có chế biến chúng thật tốt rồi đặt trước mặt ta, ta cũng chẳng thèm động đũa đâu.”
Lời này đã khơi dậy sự háo thắng mạnh mẽ trong lòng Ngao Bính, hắn ta lập tức sai người đi chọn loại rong biển và sứa tốt nhất.
Thật ra cũng không cần phải chọn, cả ngày luôn có người ở Long Cung đi xử lý. Tảo bẹ có thể lớn lên trong Long Cung, sứa có thể bơi vào, cái nào chả phải là một trong hàng vạn chứ?
Những loại hải sản mà ngư dân rất khó bắt được đều có cả đống trong Long Cung.
Cuối cùng, Ngao Bính đã xách hai giỏ rong biển và sứa lớn chạy đi tìm Tử Thăng.
Từ trước đến nay Ngao Bính rất thích Tử Thăng làm món mặn cho mình, nên hôm nay chính là lần đầu tiên hắn ta đem đồ chay đến tìm cậu, khiến Tử Thăng rất kinh ngạc.
Nhưng ăn món mặn nhiều dễ làm Tử Thăng bị ngán, vừa lúc hôm nay cậu có thể đổi sang đồ thanh đạm một chút.
Tử Thăng lại không biết, khi cậu đang nghĩ xem nên nấu hai giỏ nguyên liệu này thành cái gì, thì Ngao Bính lại rất hồi hộp.
Lúc đó, Ngao Bính vốn chỉ đang mạnh miệng mà thôi, mọi chuyện đã quyết định xong rồi hắn ta mới nghĩ đến, hai loại này thực sự có thể nấu thành đồ ăn sao?
Cũng có sinh vật biển ăn chúng, nhưng một khi những sinh vật ấy thành tinh thì đều sẽ khinh thường chẳng thèm để ý. Ngao Bính đương nhiên là chưa ăn lần nào, thậm chí hắn ta còn nghĩ hai thứ này dở đến mức chẳng thể nuốt nổi.
Ngao Bính cứ thầm thấp thỏm mãi, nhưng sắc mặt của Tử Thăng khi nhìn hai loại nguyên liệu nấu ăn bình thường này thì rất bình tĩnh.
Chỉ là…
Tử Thăng dùng chiếc đũa chọc chọc vào con sứa lớn, chợt “Ơ” một tiếng, làm cho Ngao Bính lập tức lo lắng.
“Sao thế? Hai thứ này không thể nấu thành thức ăn được sao?”
Tử Thăng hơi băn khoăn, sau lại vẫn cười đáp: “Chỉ là rong biển và sứa thôi mà, sao lại không ăn được chứ? Ta chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì chất lượng của chúng quá tốt thôi, tốt đến mức mà ta chưa từng thấy luôn đó.”