Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 30

Cuối cùng Tử Thăng cũng thấy được ánh mặt trời, đã lâu không thấy ánh sáng khiến hai mắt cậu đau nhức. Nhưng thân xác của Tử Thăng đã quá lâu không được nhìn ánh sáng bên ngoài nên cậu không muốn nhắm mắt lại, chỉ nằm trong quan tài nhìn lên sao trời.

Bùn đất bị đạp xuống, tiếng bước chân quen thuộc vội vàng đi tới. Tử Thăng còn chưa thấy người đến, trong đầu đã hiện lên một bóng người mặc hoa phục màu trắng.

Hai mắt Tử Thăng cuối cùng trở nên chua xót, đau nhức. Cậu chớp chớp mắt, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước.

Thái cực vô hình dưới người cậu dần dần co vào, cậu nằm trên trận pháp, có thể nghe thấy âm thanh trong phạm vi mười dặm.

Khi Tử Thụ tới gần quan tài, bước chân cuối cùng chậm lại. Bước chân của hắn lúc nhẹ lúc nặng, rất bất ổn.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy hai gò má tái nhợt của Tử Thăng, đồng thời đối diện với đôi mắt đen nhánh kia của Tử Thăng.

Khi Tử Thăng nhìn thấy hắn, yết hầu như bị kẹt lại, thật lâu mới phát ra một tiếng âm đυ.c.

“Vương huynh…”

“Ừm.” Tử Thụ đáp lại, lần này hắn không còn trêu đùa với Tử Thăng giống như những lần trước nữa.

Tử Thụ cúi đầu nhìn thấy quan tài làm từ gỗ lim rắn chắc, rõ ràng chỉ cần hắn nhấc Tử Thăng lên là có thể đưa cậu ra ngoài, thế nhưng hắn nhấc mãi mà vẫn không được.

Ánh mắt hắn nhìn về phía quan tài ngày càng tàn nhẫn.

Một tay hắn nắm chặt một bên quan tài, nổi gân xanh, bất ngờ dùng lực.

Chỉ nghe “két” một tiếng, một bên quan tài bị hắn tách nát ra.

Tử Thăng lại gọi một tiếng “vương huynh”, lúc này Tử Thụ mới giống như tỉnh lại, hắn ném miếng gỗ đi, lần đầu tiên dùng hai tay chủ động bế Tử Thắng.

Âm khí dưới lòng đất ăn mòn Tử Thăng quá lâu khiến cả người Tử Thăng lạnh buốt, Tử Thụ dang rộng hai tay ôm cả người Tử Thăng, giúp cậu ấm áp hơn.

Tử Thăng suy nghĩ một hồi, cậu tựa trán vào vai Tử Thụ.

Tử Thụ duỗi tay ra sờ lên đầu Tử Thăng, lúc xoay người lại, hắn bỗng nhiên duỗi thẳng chân, sử dụng toàn bộ sức lực để đá vào quan tài một cái.

Âm thanh xé gió, quan tài bị đá bay ra ngoài: "Ầm ầm… Ầm!"

Quan tài đυ.ng vào tường đất bên cạnh, lập tức vỡ thành từng miếng gỗ.

Bụi đất tung tóe, động tĩnh này khiến tất cả mọi người ở đây giật mình.

Bọn họ khϊếp sợ nhìn, vì bụi đất bay lên nên không ai thấy rõ tình cảnh trong hầm mộ, đợi đến khi bụi đất tan hết, bọn họ nhìn về phía một đống mảnh gỗ vụn dưới đáy hố, da đầu vô thức run lên, thân thể cũng rùng mình một cái.

Bởi vì Thái tử muốn đi lên, các binh tướng bắt đầu dọn đường.

Khi Thái tử bế tiểu vương tử đi lên, các triều thần toàn thân chấn động, dù thế nào bọn họ cũng không ngờ tiểu vương tử lại thật sự bị chôn dưới thần mộ!

Nhưng… một người sống tại sao lại bị chôn trong thần mộ?

Tại sao Thái tử lại mơ được như vậy?

Bọn họ nhìn về phía Thái tử thân hình khôi ngô, trên người hắn toả ra uy nghiêm không cách nào chống cự được khiến bọn họ rất bất lực.

Trong lòng các triều thần đều trở nên khủng hoảng.

Tại Ân Thương, chênh lệch giữa người với người đã được quyết định từ khi mới sinh ra, nô ɭệ cuối cùng vẫn là nô ɭệ, cả đời không ngẩng đầu lên được.

Quý tộc thì có thể luôn nắm lượng lớn quyền lợi, khi các quý tộc cường thịnh, có khi còn có địa vị ngang hàng với vương thất hoặc thậm chí là vượt trên cả vương thất.

Có thể nói, từ rất nhiều năm trước bọn họ đã nhận ra rằng, bọn họ phải luôn khống chế hết mọi thứ thì mới giữ được cuộc sống cơm ngon áo đẹp này đến hàng trăm năm sau.

Nhưng mà…

Cũng không biết vì sấm sét tối nay quá kinh khủng, hay là quanh người Tử Thụ tràn ngập khí tức không nhìn thấy, khiến bọn họ càng không dám đối mặt với Tử Thụ.

Trong lòng bọn họ đầy sợ hãi.

Tử Thăng nhạy bén nhận ra điều gì đó, cậu đặt cằm lên từ trên vai Tử Thụ, liếc nhìn triều thần hai bên.

Nhưng các triều thần từ đầu đến cuối đều cúi đầu, nhìn xuống dưới đất.

Bạch hồ vẫn luôn đi theo sau lưng Tử Thụ, thấy Tử Thụ dừng lại, nó sợ đến mức kêu lên, muốn chui vào trong lòng Tử Thăng.

Tử Thụ liếc nhẹ, nhưng không còn ghét bỏ con súc sinh này giống như trước kia nữa.

Dưới đất vừa lạnh lẽo vừa kinh khủng, may mà có con vật sống này bên cạnh Tử Thăng, nếu không Tử Thụ không dám tưởng tượng Tử Thăng sẽ sợ hãi như thế nào dưới đó.