Sắc trời âm u, gió lớn cuốn theo đất cát, dưới sự gào thét của vô số đại thần, Tử Thụ ra lệnh dỡ bỏ tế đàn.
"Thái tử, hành động này thật hoang đường! Sao có thể vì một giấc mơ mà phá bỏ tế đàn được chứ!” Thầy cúng chỉ trích Tử Thụ, nhưng Tử Thụ không nghe, lập tức phất tay cho người kéo thầy cúng xuống.
"Thái tử không được như thế, ngài làm vậy là đang phỉ báng thần linh! Chẳng lẽ ngài coi vận mệnh của nhà Ân Thương như một trò đùa sao!"
Một lão thần rơi lệ đầy mặt, nói thẳng nhà Ân Thương sẽ bị hủy dưới tay Tử Thụ.
Tử Khải và Tử Diễn không đành lòng, nhưng vẫn đến cố gắng kéo Tử Thụ lại, khuyên can Tử Thụ không nên tiến hành việc mạo phạm thần linh này.
Tử Thụ dứt khoát hất tay, hai người bị hất ngã lăn ra đất.
Tử Thụ không nhịn nổi nữa, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn hai người: "Tử Thăng đang ở dưới đó! Thằng bé không chỉ là đệ đệ của ta, còn là huynh đệ của các ngươi! Vì cái thứ mơ hồ như thần linh mà các ngươi coi tính mạng của Tử Thăng như cỏ rác sao?"
Khí thế của Tử Thụ đáng sợ, Tử Diễn không dám đối diện, nhưng Tử Khải lại từ từ bò dậy từ dưới đất.
"Tử Thụ, ta cũng là vương huynh của Tử Thăng, sao ta có thể không quan tâm Tử Thăng cho được? Mấy ngày này Tử Thăng mất tích, ta cũng phát điên đi tìm kiếm rồi. Nhưng..."
Tử Khải chỉ vào hầm mộ bên cạnh, giọng điệu chắc nịch.
"Một người sống sao có thể bị chôn dưới đó? Lại còn bị đóng đinh vào quan tài? Tử Thăng đường đường là vương tử của Ân Thương, ai dám động đến thằng bé?”
“Chỉ vì một giấc mơ mà đệ lại muốn đào thần mộ, đệ là Thái tử của Ân Thương đấy! Sao đệ có thể làm việc không có nguyên tắc, không màng hậu quả như thế hả? Đệ bốc đồng, nóng nảy như vậy thì tương lai Ân Thương biết đi về đâu?”
“Hơn nữa, nếu đào sâu không thấy gì, đệ sẽ giải thích thế nào với triều đình đây? Giải thích thế nào với Ân Thương đây?”
“Cho dù... cho dù Tử Thăng thực sự ở dưới đó, thì một đứa trẻ ba ngày không ăn không uống, đệ nghĩ thằng bé còn sống được không?"
Tử Thụ nghe xong chỉ cười lạnh, chỉ vào hầm mộ rồi nói lớn: "Dù đào thấy một cái xác lạnh lẽo, cũng nên để ta tự tay chôn cất thằng bé, chứ không phải để một mình thằng bé bị chôn dưới đó, dù sống hay chết không thể gặp vương huynh lần cuối!"
Nói xong hắn không kiên nhẫn nghe Tử Khải nói nữa, lập tức ra lệnh cho người áp giải Tử Khải và Tử Diễn xuống.
Trời càng lúc càng u ám, sấm sét vang dội, tiếng sấm ầm ầm làm người ta kinh hãi.
Các đại thần bị ngăn ở hai bên nghe thấy âm thanh này lập tức quỳ xuống: "Trời cao bớt giận! Trời cao bớt giận!"
Gió lớn thổi tung áo bào của Tử Thụ, tóc hắn cũng bị thổi tung, khiến mái tóc dài tung bay theo gió.
Bụi đất cuộn lên khắp nơi, làm mờ tầm nhìn, Tử Thụ không động đậy.
Nhiều xác chết được đào lên, sấm chớp xé toạc bầu trời, ánh sáng trắng chiếu rọi thế giới, chiếu sáng tình trạng thê thảm của các nô ɭệ, cũng chiếu sáng gương mặt Tử Thụ.
Tình trạng thê thảm của các nô ɭệ phản chiếu trong mắt Tử Thụ, bàn tay hắn động đậy, nắm chặt lại.
Mặc các đại thần kêu gào, khuyên nhủ, thậm chí chửi mắng Tử Thụ, Tử Thụ vẫn siết chặt hai tay giống như không nghe thấy.
Từng xác chết được đưa lên, hầm mộ dần được dọn trống, Tử Thụ nhẹ mím môi, khẽ nói bằng giọng chỉ mình hắn nghe được: "Nếu đào mộ là phỉ báng thần linh, nếu không chôn theo là phỉ báng thần linh... Thì từ sau khi ta đăng cơ, ta sẽ mãi phỉ báng."
Sấm lại vang lên xé toạc bầu trời, tiếng to hơn bất cứ tiếng sấm nào trước đó. Các đại thần bị dọa giật mình, Tử Thụ vẫn đứng thẳng tắp như thể không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng phần mộ cũng được đào lên, Tử Thụ thấy ba xác chết quen thuộc. Dưới ba xác chết đó, chính là một chiếc quan tài không nên xuất hiện ở đó.
Tử Thụ không đứng trước mộ nữa, hắn vội vàng chạy xuống dưới.
Các binh lính đẩy xác chết ra, ba xác chết đó quả thật bị cắt cổ mà chết.
Đinh trên quan tài được gỡ ra từng cái, nắp quan tài cũng được mở, lộ ra đứa trẻ nằm bên trong với mặt mày tái nhợt.