Hắn còn nghĩ nếu Tử Thăng không muốn cài hoa thì hắn sẽ ép cậu, cài hoa lên đầu cậu.
Đến lúc đó hắn sẽ kéo Tử Thăng đi khắp cung điện, để mọi người nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của cậu.
Nếu Tử Thăng khóc vì ấm ức thì sao?
Thì chẳng phải càng tốt sao? Đúng như hắn mong muốn! Tử Thăng lớn như vậy, hắn còn chưa từng thấy cậu khóc bao giờ.
Tử Thụ nghĩ vậy, nhưng hắn lại có một giấc mơ bất thường, hơn nữa hắn còn vô cùng không muốn mơ thấy cảnh như vậy.
Dưới lòng đất ẩm ướt lạnh lẽo, không biết bao nhiêu người chết bị chôn vùi. Có người chết vì ngạt thở, có người bị cắt cổ rồi ném xuống.
Cách bọn họ chết Tử Thụ còn nhớ, những người này chắc là chết để chôn theo. Nếu tính thời gian thì hôm trước đúng là ngày tổ chức đại lễ tế trời ở Triều Ca.
Xác chết chất đống, nô ɭệ chết trong tình trạng thê thảm. Trong hố mộ sâu nhất, Tử Thụ mơ thấy một chiếc quan tài, quan tài bị đóng đinh chặt chẽ, lòng hắn càng thêm bất an.
Tầm nhìn của hắn xuyên qua quan tài, cảnh tượng đó khiến tim hắn đập mạnh.
Bên trong đó chính là Tử Thăng, cậu bị máu của ba xác chết bên trên nhỏ xuống làm toàn thân đầy máu.
Đứa trẻ nhỏ bé như bị thương, máu dưới người cậu khiến Tử Thụ chấn động.
Tử Thụ không ngốc, hắn lập tức nhận ra máu đó có thể là của Tử Thăng.
Hắn giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy trên giường. Nghĩ đến nội dung giấc mơ, toàn thân hắn phát lạnh, sờ lên trán, toàn là mồ hôi lạnh.
Tại sao Tử Thăng lại bị chôn sống?
Tại sao Tử Thăng lại ở trong quan tài?
Tại sao Tử Thăng lại phun ra nhiều máu như vậy, bị thương thế nào, đứa trẻ nhỏ còn như vậy có đau không?
Máu đã khô, không biết Tử Thăng bị chôn bao lâu.
Cho dù Tử Thăng gan dạ thì có đứa trẻ nào không hoảng sợ trong hoàn cảnh đó được chứ?
Tử Thụ thấy khó thở, nhìn ra ngoài thấy sắc trời vẫn còn tối đen, vuốt ngực một cái.
May mà là mơ, chứ nếu là thật thì chắc hắn không cách nào chịu nổi mất.
Hắn không muốn thấy đệ đệ của mình khóc.
Sau cơn ác mộng, Tử Thụ không thể ngủ lại được nữa.
Tim hắn đập nhanh hơn, cảm giác bất an không thể kìm nén được.
Sáng hôm sau, trời vừa sáng.
Mặc dù vẫn chưa tới giờ nhưng Tử Thụ đã ra lệnh cho đại quân chuẩn bị xuất phát.
May mắn thay, bọn họ cách Triều Ca không xa, chỉ nửa ngày đường thôi, đại quân sắp đến nơi rồi.
Tử Thụ không còn tâm trí ăn uống, tâm trạng càng thêm bức bối.
Chỉ còn hai canh giờ nữa là bọn họ sẽ đến Triều Ca, có phải đến lúc đó hắn gặp được Tử Thăng thì cảm giác bất an của hắn sẽ tan biến thôi đúng không?
Đại quân không có ý kiến gì với việc xuất phát sớm của Tử Thụ, bọn họ xa nhà quá lâu nên ai cũng muốn về nhà. Thậm chí đêm qua bọn họ không ngủ ngon, sáng hôm sau còn dậy sớm, nếu không đã không tập hợp nhanh như vậy.
Đại quân mang tin mừng trở về nên Đế Ất đích thân đón tiếp.
Tử Thụ xuống ngựa hành lễ với phụ vương, sau khi hắn đứng dậy lại không nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn bên cạnh phụ vương đâu.
Hắn tự nhắc mình bình tĩnh, ngẩng đầu hỏi Đế Ất với giọng nhẹ nhàng.
"Phụ vương, sao không thấy Tử Thăng đâu?"
Sau đó hắn cười lớn: "Chẳng lẽ lại đi chơi ở đâu rồi, tới giờ không tìm thấy người?"
Nói xong, bầu không khí trầm xuống, Tử Khải và Tử Diễn cúi đầu không nói một lời.
Tử Thụ mím môi, hắn nắm chặt đại đao trong tay, gân xanh nổi lên.
Đế Ất nhìn nơi khác với ánh mắt phức tạp, trong mắt có một lớp sương, ông thở dài một tiếng, giọng trầm thấp.
"Tử Thăng... đã mất tích ba ngày rồi."
Tâm trạng của Tử Thụ hoàn toàn chìm xuống đáy, toàn thân lạnh buốt.