Khi Tử Thăng mở mắt ra, cậu vẫn đang ở chỗ cũ. Xung quanh tối đen như mực, xác chết chất đống, chỉ là những quỷ hồn từng tấn công cậu trước đó đã biến mất.
Cậu liếc mắt một cái, thì biết rằng những quỷ hồn đó đã tái nhập luân hồi rồi.
Tử Thăng mất tích lâu như vậy, cậu có thể tưởng tượng được phụ vương và vương huynh của cậu lo lắng đến nhường nào, vì vậy cậu không dám trì hoãn nữa.
Cậu đã học được thuật pháp từ nam tử kia nên đương nhiên không cần phải báo mộng nữa. Vì vậy, cậu thi triển pháp thuật, dồn sức mạnh vào lòng bàn tay, dùng lực đẩy đất.
Mặc dù Tử Thăng là hồn thể nhưng điều này cũng không ảnh hưởng nhiều. Cậu sử dụng sức mạnh dời núi, không ngờ đất bên trên lại không hề lay động.
Cậu mím môi, ánh mắt thoáng kinh ngạc.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía khe hở mà cậu từng thấy trước đó, sau đó nhấc chân, cậu bay về phía khe hở đó.
Nhưng cậu sắp xuyên qua khe hở thì không ngờ nơi đó như bị phủ một lớp màng vô hình, dù cậu có thi triển pháp thuật thế nào cũng không thể xuyên qua được.
Ánh mắt Tử Thăng khẽ động, cậu cúi đầu bấm đốt ngón tay tính toán, chạm vào đốt dưới cùng của ngón giữa...
Không chết.
Cậu khẽ động môi, lại bấm đốt ngón tay lần nữa, đồng thời cậu nhắm mắt lại.
Khoảng hai giây sau, cậu nhìn lên trên không, rõ ràng hình ảnh phản chiếu trong mắt là đất, nhưng dường như cậu có thể nhìn thấy điều gì đó xuyên qua lớp đất.
Cậu nhẹ nhàng cười, niệm một câu.
"Trời muốn diệt ta."
Sau khi Tử Thăng quay lại quan tài, bạch hồ lập tức bò lên người cậu.
Tử Thăng vuốt ve bạch hồ, nhìn vào ánh mắt lo lắng của bạch hồ, cậu cười an ủi: "Làm phiền ngươi rồi, đợi sau khi chúng ta ra ngoài ta sẽ nấu gà cho ngươi ăn mỗi ngày."
Đúng là bạch hồ đang thèm gà, nó lè cái lưỡi hồng ra liếʍ môi, nhưng ánh mắt vẫn không rời Tử Thăng. Ánh mắt nó đầy nghi vấn, dường như muốn hỏi Tử Thăng có báo mộng thành công hay không.
Tử Thăng vuốt lưng bạch hồ, cậu nhìn về phía trước: "Không ra được, trời không muốn ta ra ngoài."
Chưa kịp để bạch hồ lo lắng, Tử Thăng đã cười nói: "Trời muốn diệt ta, nhưng trời chưa tính toán kỹ càng."
Chính vì dáng người của Tử Thăng nhỏ bé, nên cậu mới có thể lật mình trở lại dù hơi khó khăn.
Cậu đối diện với đáy quan tài, dồn toàn bộ linh lực của bản thân tấn công vào trái tim.
"Phụt..."
Cậu phun ra một ngụm máu.
Bạch hồ ngồi xổm bên cạnh ánh mắt đờ đẫn, Tử Thăng ngưng tụ linh lực mạnh mẽ vào đầu ngón tay, đồng thời dùng đầu ngón tay chấm máu tim bắt đầu vẽ hoa văn trên đáy quan tài.
Cậu vẽ một con chim thần, bên cạnh còn viết chữ "Tử" bằng một ngôn ngữ kỳ lạ.
Càng ngày càng nhiều phù chú không rõ ràng được cậu vẽ lên, những hoa văn này dần sáng lên, tỏa ra ánh sáng màu máu.
Cậu dùng máu làm dẫn, kết nối với người thân của cậu.
Về phần ai trong số người thân có thể nhận được thì một là phải xem linh lực của cậu, hai là phải xem số mệnh của người đó có đủ mạnh hay không.
...
Trời đã tối đen, các binh lính Ân Thương bắt đầu dựng trại, mọi người gần như chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày nay tâm trạng của Tử Thụ rất tệ, trong lòng hắn có một cảm giác bất an vô cớ, khiến tính tình hắn càng trở nên nóng nảy hơn.
Những người hầu hạ hắn đều lo lắng, sợ làm phật ý hắn.
Tử Thụ nhìn bó hoa đặt trên đầu giường, hoa rất đẹp, hương thơm cũng rất dễ chịu.
Hắn không hiểu tại sao một thằng nhóc như Tử Thăng lại muốn hoa cỏ?
Có lẽ cậu muốn cài hoa?
Trong đầu hắn thậm chí hiện lên hình ảnh Tử Thăng cài hoa trên đầu.
Hoa đẹp, đệ đệ của hắn cũng đẹp, Tử Thăng cài hoa cũng không thấy không hợp.
Tử Thụ không khỏi bật cười, một cậu bé cài hoa thì ra thể thống gì?
Nhưng... đệ đệ của hắn còn nhỏ, trẻ con thì đâu phân biệt nam nữ làm gì?