Nam tử cười nói: “Ngươi nhiệt tình như vậy, khiến ta đâm lao phải theo lao thôi. Nếu ta chỉ dạy ngươi vài câu, chẳng phải sẽ khiến ta trở thành người keo kiệt sao? Thôi được rồi, nếu đã có duyên gặp mặt thì ta sẽ truyền dạy cho ngươi vài điều. Ngươi hãy nhớ, ngươi và ta không phải sư đồ, chỉ là có chút giao tình có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi.”
Tử Thăng vội vàng cảm tạ nam tử.
Cậu không tin rằng “có cũng được mà không có cũng không sao” là lời thật lòng của nam tử. Nam tử hiểu rõ số mệnh, những lời này chắc chắn là để không can thiệp vào điều gì đó.
Nam tử biết Tử Thăng không nên ở lại đây quá lâu, nên cũng không nói chuyện phiếm.
Ông ấy phất tay áo, xung quanh lập tức kết thành một lớp màn chắn màu vàng nhạt, sau đó bắt đầu kiên nhẫn giảng giải từ những điều cơ bản nhất cho Tử Thăng.
Tử Thăng nghe rất chăm chú, có khi không chớp mắt một lúc lâu. Ánh mắt cậu sáng ngời, dáng vẻ tràn đầy khát vọng, khiến nam tử rất hài lòng.
Nam tử đã từng dạy nhiều người, nhưng chưa thấy ai chăm chú như Tử Thăng. Vì vậy ông ấy cũng để tâm hơn, thậm chí còn truyền dạy một số đạo lý mà ông ấy mới lĩnh hội gần đây.
Bên trong màn chắn, tốc độ nói của nam tử bình thường, nhưng bên ngoài một cánh hoa lại rơi với tốc độ cực kỳ chậm, dường như phải vài ngày mới rơi xuống đất.
Nam tử đã truyền dạy một nửa học vấn của mình cho Tử Thăng, Tử Thăng cũng có thể hiểu được tám phần, điều này khiến nam tử phải nhìn cậu bằng con mắt khác, còn cảm thấy rất vui mừng. Ánh mắt của ông ấy thoáng qua những cảm xúc khác, cuối cùng trở nên bất đắc dĩ.
Dù Tử Thăng nghe rất chăm chú thì cậu vẫn cảm thấy thời gian trôi qua quá lâu. Cậu nhìn lên trời, mặt trời dường như không di chuyển nhiều.
Cậu chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy hơi thở này mang theo không ít huyền đạo.
Tử Thăng cảm thấy cảnh giới của mình đã vượt qua vài bậc lớn, những pháp thuật nhỏ mà trước đây cậu học được, bây giờ nhìn lại mới thấy chẳng đáng nhắc đến, có lẽ sau này cậu sẽ không bao giờ sử dụng chúng nữa.
Nam tử thấy đầu óc của Tử Thăng vô cùng thông minh, học gì cũng rất nhanh, điều này khơi dậy những ký ức của ông ấy.
“Rất lâu trước kia, Đạo Tổ từng giảng đạo, khi đó các đại năng trong thiên hạ đều chen chúc để nghe, muốn chiếm một vị trí tốt. Ai chiếm được bảy cái bồ đoàn đó coi như là đồ đệ của Đạo Tổ, cuối cùng trở thành thánh nhân. Đúng rồi, còn có một người rất xui xẻo. Đạo Tổ ban xuống bảy đạo Hồng Mông Tử Khí, người đó mắc phải rồi bị gϊếŧ chết… Mà thôi, chuyện này cũng đã rất lâu rồi, không nhắc nữa.”
Nam tử chỉ đang hồi tưởng, nhưng thấy Tử Thăng nghe rất chăm chú, vẻ mặt còn có chút ngưỡng mộ. Ông ấy không khỏi cười nhẹ, gõ vào trán Tử Thăng.
Tử Thăng giơ tay xoa trán mình theo bản năng.
Nam tử cười mắng: “Sao? Vừa xin chỉ bảo từ chỗ của ta xong, chẳng lẽ còn muốn nghe Đạo Tổ giảng đạo cho ngươi? Ta còn không có phúc phần đó, Đạo Tổ cũng đã nhiều năm không xuất hiện rồi.”
Tử Thăng có chút thất vọng: “Nếu Đạo Tổ nguyện giảng đạo cho ta, ta nhất định sẽ không ngủ. Ngài giảng bao lâu ta nghe bấy lâu, ngài cần gì ta sẽ dâng đó cho ngài.”
Nam tử không giận, ông ấy cười nhạt, nói: “Thay đổi thất thường.”
Tử Thăng ở đây đã lâu, ký ức cũng dần dần trở lại.
Cậu chợt nhớ ra trước đó mình đang định đi báo mộng, còn đang tranh đấu với ác quỷ thì đột nhiên lại đến đây.
Cậu đột ngột ngẩng đầu nhìn nam tử, nam tử cũng biết cậu đang nghĩ gì.
Nam tử phất tay áo, xung quanh Tử Thăng trở nên mờ ảo.
Nam tử nói: “Ngươi cũng thấy rồi, nơi này không có người phàm, ta cũng không cần lấy người sống làm cúng tế, càng không cần sát hại người phàm rồi đổ tội lên đầu ta.”
Tử Thăng như biết người này là ai, cậu hành lễ với nam tử từ xa, bóng dáng của cậu cũng dần trở nên hư ảo.
Sau khi Tử Thăng rời đi, nam tử đứng yên tại chỗ, một con rắn bò đến, sau đó hóa thành một nữ tử.
Nữ tử rất xinh đẹp.
Ba ấy nheo mắt nhìn về phía Tử Thăng rời đi, một lúc sau cười nói: “Đứa trẻ này trông thật xinh xắn, tương lai nhất định là một mỹ nam. Năm đó ta không thể nặn ra người đẹp như vậy, nó lại tự mình sinh ra.”
Nam tử ôm lấy nữ tử, nửa thân dưới hóa thành đuôi rắn. Ông ấy cũng nhìn về phía Tử Thăng rời đi, thở dài: “Ban đầu chúng ta đã bàn rằng sẽ đưa nhà Chu lên. Nhưng số mệnh của đứa trẻ này không tầm thường, hơn nữa nó đã lặng lẽ làm xáo trộn số mệnh của nhà Ân Thương rồi, tương lai ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
Nữ tử cười ông ấy: “Đã không biết trước được, vậy chàng dạy nó thuật pháp làm gì?”
Nam tử nghe vậy cười lớn: “Đứa trẻ này hợp mắt ta.”
Nữ tử nói: “Cũng hợp mắt ta.”