Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 25

Nam tử trông có vẻ giản dị, người cũng hiền lành, giống như một người bình thường, nhưng trong từng cử chỉ hành động lại toát lên khí chất mà người thường khó lòng bắt chước.

Ông ấy mời Tử Thăng ngồi xuống ghế đá bên bàn, khi thấy thân hình nhỏ bé của Tử Thăng, ông ấy còn cười hỏi: “Có cần ta đỡ ngươi lên không?”

Tử Thăng:…

Cậu mím môi nói: “Không cần đâu.”

Nam tử lịch sự tiếp đãi cậu, Tử Thăng cũng không tiện sử dụng pháp thuật, may mắn là thể chất của cậu khá tốt, nhẹ nhàng leo lên ghế ngồi.

Nam tử tùy ý ngồi đối diện với cậu, tư thế ngồi rất có dáng vẻ của vương giả.

Tử Thăng cũng ngồi thẳng lưng, chỉ là chân cậu vẫn lơ lửng.

Nam tử chuyển sự chú ý trở lại bức bát quái đồ trên bàn, ông ấy cười hỏi Tử Thăng: “Ngươi có biết nguồn gốc của tám quẻ tượng này không?”

Nhìn thôi cũng biết người trước mắt là một người có học vấn sâu rộng, Tử Thăng không tiện khoe khoang, cậu dùng giọng điệu khiêm tốn, dùng thái độ sẵn sàng chờ đợi chỉ bảo, chỉ vào thái cực ở giữa và nói:

“Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, một là âm, một là dương. Âm trên âm là lão âm, dương trên âm là thiếu âm. Tương tự, dương trên dương là lão dương, âm trên dương là thiếu dương, đây là tứ tượng.”

“Đây là sự kết hợp của hai yếu tố, nếu dương trên lão dương thì là càn, âm trên lão âm thì là khôn… Đây là bát quái.”

Tử Thăng giải thích từng quẻ một trong tám quẻ tượng trước mặt nam tử.

Thực ra nghe có vẻ tứ tượng bát quái rất phức tạp, nhưng đơn giản mà nói thì chỉ là những cách sắp xếp kết hợp khác nhau thôi. Sử dụng âm dương sắp xếp hai yếu tố có thể cho ra bốn kết quả, sắp xếp ba yếu tố thì cho ra tám kết quả. Sau đó còn có sáu mươi bốn quẻ, tức là hai mũ sáu.

Nhưng nam tử trước mắt rõ ràng đã nghiên cứu rất sâu về vấn đề này, làm sao đến lượt cậu khoe khoang trước mặt người khác chứ?

Tử Thăng nói xong thì cúi đầu, khiêm tốn chờ đợi chỉ bảo.

Bản thân cậu vốn có vẻ ngoài dễ tạo thiện cảm, lại khiêm tốn như vậy, nên không có gì bất ngờ khi nam tử sinh lòng yêu mến đối với cậu, thấy cậu vô cùng thuận mắt.

Tử Thăng là một hồn phách được tái sinh, vì thế hồn thể và thân xác của cậu hoàn toàn giống nhau.

Rõ ràng nam tử không tin một đứa trẻ bốn tuổi lại có tài năng như vậy, nhưng dù ông ấy có dùng pháp thuật nhìn kỹ thế nào, thì cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ.

Chỉ có một điểm đặc biệt duy nhất là hình như đứa trẻ này bị thiếu một vài phách.

Hồn phách càng ít thì càng thông minh sao? Rõ ràng là điều phi lý.

Nam tử nhìn Tử Thăng thêm vài lần, mới hỏi: “Ngươi tên gì?”

“Tử Thăng.” Tử Thăng trả lời thật thà.

Mặt nam tử có chút biến đổi rất nhỏ: “Vậy ngươi có quan hệ gì với Tử Thụ?”

Tử Thụ?

Trong lòng Tử Thăng thấy khó hiểu, vì sao người này không nhắc đến phụ vương của cậu mà lại nhắc đến vương huynh của cậu chứ?

Cậu cúi đầu đáp: “Huynh ấy là huynh trưởng ruột của ta.”

Nam tử mím môi, đôi mắt khẽ rủ xuống, ông ấy lại tiếp tục hỏi: “Đế Ất chỉ có hai người các ngươi là đích tử sao?”

Mặc dù Tử Thăng không biết người này đang nghĩ gì, nhưng vẫn trả lời thật thà: “Đúng vậy.”

Mắt nam tử mở lớn, sau đó chỉ vào bát quái bàn trên mặt bàn.

Bát quái bàn phát ra kim quang, ngay sau đó bắt đầu chuyển động.

Ánh mắt nam tử càng lúc càng nghiêm trọng, bỗng nhiên ánh mắt ông ấy khẽ động, bát quái bàn cũng dần dần dừng lại.

Trước tiên ánh mắt ông ấy đầy phức tạp, sau đó giơ tay day huyệt thái dương, lắc đầu cười.

Ông ấy nhìn về phía Tử Thăng, nhẹ nhàng thở ra, rồi lại trở về vẻ hiền hòa như người bình thường.

“Tiểu hữu có mong muốn gì không?”

Mặc dù Tử Thăng không biết thân phận của người này, nhưng cũng cảm nhận được đối phương có lai lịch không tầm thường.

Nếu cậu không nhân cơ hội này xin thêm chút lợi ích cho bản thân, thì cậu đúng là quá ngu ngốc rồi.

Trước tiên cậu nhảy xuống từ ghế đá, hành lễ với nam tử, giọng nói ôn hòa: “Tử Thăng thấy tiên sinh rất giỏi về thuật số, Tử Thăng hiểu biết nông cạn về bát quái, vì thế có một số vấn đề muốn hỏi tiên sinh. Nếu tiên sinh có chỗ không tiện truyền dạy thì cứ coi như chưa từng nghe thấy lời nói của Tử Thăng. Nếu tiên sinh bằng lòng chỉ giáo, Tử Thăng sẽ vô cùng cảm kích, từ đó nguyện đối xử với tiên sinh như thầy của mình.”

Sau khi nam tử nghe vậy cũng không hề tức giận, ông ấy nhíu mày nói với Tử Thăng: “Ngươi và ta không có duyên sư đồ.”

Tử Thăng vẫn cúi người: “Dù không có duyên sư đồ, nhưng nếu tiên sinh bằng lòng chỉ điểm ta, cho dù chỉ một câu thì ta cũng sẽ ghi nhớ ân đức của tiên sinh, sau này nhất định sẽ báo đáp tiên sinh bằng hết khả năng của mình.”