Đó là một khuôn mặt quỷ, tóc tai bù xù, không có tròng đen mà chỉ có tròng trắng mắt. Nửa trên khuôn mặt của nó gần như hư thối, nửa gương mặt dưới thì lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Tử Thăng lui về phía sau, gương mặt quỷ kia chen vào từ trong khe hở, nó mặc y phục rách rưới, vải đay thô rủ xuống mắt cá chân của nó.
Nó duỗi hai tay ra, móng tay màu đen dài ba tấc.
Không biết tại sao mà trông nó có vẻ như rất hận Tử Thăng, ngay sau đó nó há cái miệng đầy máu ra rồi lao thẳng về phía Tử Thăng.
Tử Thăng chắc chắn cậu chưa từng trêu chọc tới ai trên đời này, cũng không phạm sát nghiệp, nhưng con quỷ này lại muốn gϊếŧ cậu, thế là Tử Thăng cũng không nương tay làm gì.
Cậu phất tay, một mồi lửa dựng lên thành tường lửa, khiến con quỷ đó gào khóc trong biển lửa. Chỉ trong chớp mắt, quỷ hồn đã trở nên trong suốt rồi dần dần tiêu tan.
Nhưng Tử Thăng vẫn chưa thả lỏng cảnh giác.
Quả nhiên, sau khi quỷ hồn kia tan biến thì nó lại bắt đầu ngưng tụ lại từ hư vô, chỉ là cơ thể nó nhỏ đi rất nhiều và trở nên trong suốt, không còn là thực thể như trước nữa.
Nó còn chưa kịp nhìn Tử Thăng thì đã đột nhiên rơi xuống, cứ như rơi vào một thế giới khác.
Tử Thăng đứng tại chỗ hồi tưởng lại.
Kiếp trước, trong cuốn "U Minh Lục" có một câu:
"Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tiệm, tiệm chết thành hi, hi chết thành di*.
(*Người chết gọi là quỷ, quỷ chết gọi là tiệm. Sau khi thành tiệm sẽ dần chuyển sang trạng thái hi, tức là mất ngoại hình, sau đó sẽ chuyển sang trạng thái ni, tức là mất đi giọng nói.)
Vừa rồi, con quỷ đó bị Tử Thăng gϊếŧ chết, chắc chắn đã trở thành tiệm.
Nhưng giờ tiệm ở rất xa, Tử Thăng cũng không cần phải để tâm đến tiệm làm gì nữa.
Tiếng thì thầm loáng thoáng vang lên, dường như có ai đó đang nói chuyện.
Tử Thăng ngẩng đầu lên, phát hiện xung quanh toàn là quỷ hồn mặc áo ngắn vải thô.
Nhưng những quỷ hồn này ngoài gương mặt xanh xao và trông hơi ghê rợn thì không đáng sợ như con quỷ trước đó.
Chúng thì thầm với nhau, nói những ngôn ngữ kỳ lạ, nhiều âm thanh không phải con người có thể phát ra được.
Không biết chúng nói gì mà đột nhiên tất cả đều quay đầu nhìn chằm chằm vào Tử Thăng.
Trong chốc lát, oán khí của chúng ngút trời. Tử Thăng lùi lại, nhưng không còn chỗ để lùi nữa.
Cậu giữ vẻ mặt lạnh lùng, không phải sợ hãi, mà là cậu đang nghi ngờ tại sao những con quỷ này lại oán hận cậu như vậy, cậu vốn không quen biết bọn họ kia mà.
Tử Thăng không phải là người ngu ngốc, lý do duy nhất cậu có thể nghĩ đến là thân phận vương thất của mình.
Chẳng lẽ vương thất hoặc là tầng lớp quý tộc đã hại bọn họ sao?
Cậu mím chặt môi, nhìn xung quanh để tìm chỗ cậu có thể rời đi.
Cậu không sợ hãi, chỉ là không muốn gϊếŧ bọn họ.
Nhưng nếu chúng giận chó đánh mèo mà ép cậu không còn đường lùi, muốn dồn cậu vào chỗ chết thì Tử Thăng cũng chỉ có thể thi triển pháp thuật, đấu một trận sinh tử với bọn họ thôi.
Khi bọn quỷ này chuẩn bị bao vây Tử Thăng thì ở trên đã là buổi trưa rồi.
Thầy cúng dâng lên vật phẩm cúng tế, cúi lạy trời, ông ta đọc chú ngữ và bắt đầu cúi lạy.
Bọn quỷ tiến gần từng bước về phía Tử Thăng, vào lúc những móng tay dài ngoằng sắp đâm vào cánh tay Tử Thăng thì cậu cũng đã niệm xong thần chú.
Bỗng nhiên, cảm giác nóng rực khiến mắt cậu mờ đi, không biết từ đâu lại có ánh sáng trắng chiếu xuống khiến bọn quỷ ngã rạp.
Tử Thăng là sinh hồn, cậu đứng thẳng tắp, ánh sáng trắng chói lòa khiến cậu không khỏi nhắm mắt lại.
Cậu tạm thời mất đi ý thức, đến khi mở mắt ra thì cậu đã thấy mình đang nằm bên bờ suối.
Tiếng nước chảy trong trẻo như đang chơi một bản nhạc du dương, không khí trong lành mang đến cho Tử Thăng cảm giác lâu rồi không có.
Cậu cử động, chân vô tình giẫm vào nước, hai con rắn nhỏ bơi qua trong nước.
Gió nhẹ thổi tới, mang theo tiếng đàn, Tử Thăng tò mò đi về phía tiếng đàn.
Đồng thời, tiếng sáo cũng vang lên, dường như đang hòa tấu cùng tiếng đàn.
Khi Tử Thăng đến gần nơi phát ra âm thanh thì có một chiếc bàn đá thu hút sự chú ý của cậu.
Trên bàn đá khắc một hình Thái Cực, xung quanh khắc tám quẻ tượng.
Đã lâu rồi Tử Thăng không thấy vật này, cậu chỉ vào tám quẻ tượng từ xa và đọc tên chúng.
"Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài."
"Hửm? Tiểu hữu nhận ra sao?" Giọng nói trầm ổn mang theo sự tò mò của nam tử vang lên.
"Sao lại không nhận ra?" Tử Thăng cười: "Bát quái đồ, do Phục Hy Hoàng sáng tạo, sau này được..."
Tử Thăng quay đầu lại, thấy một nam tử mặc trường bào xanh đậm, cài trâm tóc.