Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 23

Nhưng không biết vì sao Thiên Đạo lại dừng trong chốc lát, sau đó ngưng tụ lại một chỗ, nhìn thoáng qua cũng biết là nó đang muốn phá hủy thứ gì đó.

Hồng Quân mở mắt ra, ngài nhìn xuống phía dưới, đồng thời vung tay áo màu tím lên, chặn lại hành động vừa rồi của Thiên Đạo.

Uy áp nặng nề lập tức tan biến, Thiên Đạo tiếp tục vận hành như bình thường.

Hồng Quân nhìn xuống, hơi thở bình ổn, tóc trắng rủ xuống eo.

“Hồn phách dị thế, thay đổi thiên mệnh, đáng lẽ phải bị tiêu diệt, nhưng đã có nhân quả với quân vương...”

Hồng Quân trầm lặng một lúc.

“Kiếp số, kiếp của hắn, kiếp của nhân gian, kiếp của thánh nhân.”



Chất lỏng sền sệt nhỏ xuống mặt Tử Thăng qua khe hở của quan tài, Tử Thăng nhíu mày, điều này cũng khiến bạch hồ đang kiệt sức nằm trên ngực cậu tỉnh dậy.

Bạch hồ vội vàng gọi Tử Thăng, cậu giật mình tỉnh giấc.

Khi Tử Thăng mở mắt ra, cậu cảm thấy sảng khoái chưa từng có, những trạng thái mỏi mệt trước đó đều tan biến, lực lượng áp chế cậu trước đó cũng không còn.

Bạch hồ cảm nhận được rõ ràng, nó kêu lên một tiếng, rồi dùng đuôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Thăng.

Sống sót sau tai kiếp khiến Tử Thăng vô thức mỉm cười, lúc cậu đang định hít sâu một hơi thì chất lỏng sền sệt kia chảy xuống gò má cậu, ngay sau đó liên tục có chất lỏng nhỏ xuống từ nắp quan tài.

Tử Thăng vội ngậm miệng lại, chất lỏng rơi xuống cằm cậu rồi chảy xuống cổ.

Mùi tanh của máu lan tỏa trong không khí khiến mắt Tử Thăng trợn to, có vẻ như cậu đã biết chất lỏng đó là gì rồi.

Sau khi khôi phục sức lực, cậu dùng hết sức đẩy nắp quan tài, nhưng cái nắp như nặng nghìn cân khiến Tử Thăng không đẩy nổi.

Có lẽ cậu đã bị người ta chôn rất sâu, phía trên toàn là đất.

Sức mạnh của hạt sen bị ngăn chặn, nếu Tử Thăng muốn ra ngoài thì chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi.

Cậu vuốt ve bạch hồ đang bất an, bình tĩnh nói: “Với sức của con người như chúng ta thì không thể ra ngoài được, cách duy nhất bây giờ là thử để hồn phách rời khỏi cơ thể, xem có thể ra ngoài báo mộng cho phụ vương hay không.”

Cậu để lại thân xác ở đây, cũng có cái ở lại bên cạnh bạch hồ.

Chỉ là khổ cho bạch hồ rồi, bạch hồ vốn có thể bình an không gặp chuyện gì, lại phải theo cậu đi dạo Quỷ Môn Quan một chuyến thế này.

Bạch hồ vẫn dùng hai chân đẩy nắp quan tài, nhưng tất nhiên là nó cũng như Tử Thăng, đẩy không nổi.

Bạch hồ lộ vẻ lo lắng.

Không nên như thế, chỉ là ngàn tấn đất thôi mà.

Tử Thăng nằm xuống, điều chỉnh hơi thở, để ý thức mình tan ra. Đầu tiên là cảm giác như cơ thể đang rơi tự do, sau đó cơ thể cậu trở nên nhẹ nhàng.

Cơ thể cậu xuyên qua quan tài, suýt chút nữa là chạm vào ba xác chết nằm trên quan tài của cậu.

Xác chết bị vũ khí sắc nhọn cắt đứt cổ họng, mắt thì trợn trừng lộ ra lòng trắng, thi thể bọn họ đã bắt đầu xanh xao.

May mà kiếp trước Tử Thăng đã từng trải qua rất nhiều chuyện chứ nếu không đã bị dọa chết khϊếp rồi.

Hồn phách cậu tiếp tục bay lên, tuy nhiên xác chết càng lúc càng nhiều. Có người bị gϊếŧ, có người bị chôn sống, bọn họ mặc quần áo thô sơ, theo hiểu biết của Tử Thăng về thế giới này thì có vẻ như trước khi chết, những người này là nô ɭệ.

Tử Thăng không sợ người chết, không sợ ma quỷ, nhưng cái chết của những người này khiến cậu kinh hoàng và sợ hãi.

Bọn họ chết vì cái gì?

Nhưng vì thời gian gấp gáp, không cho phép cậu suy nghĩ quá nhiều vào lúc này.

Cậu tiếp tục bay lên, những xác chết dày đặc chặn đường cậu.

Hồn phách Tử Thăng không thể xuyên qua xác người.

Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, tỉnh táo tìm đường thoát ra.

Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy một khe hở đủ để cậu đi qua giữa những xác chết.

Ánh mắt cậu lóe lên, đang định đi qua đấy, nhưng một khuôn mặt dữ tợn đột nhiên xuất hiện từ khe hở.