Tử Thăng đang trong thân xác người phàm, hồn phách lại không đầy đủ nên âm thanh kim loại va chạm khiến cậu bị ù tai.
Không khí lạnh như đang gặm nhấm cậu, khiến toàn thân cậu thấy lạnh buốt. Tử Thăng vốn đang bị bệnh nên tình huống bây giờ khiến cậu càng yếu ớt hơn.
Dường như bạch hồ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Tử Thăng đang giảm dần, vậy là chui ra từ trong ngực cậu, dùng cơ thể đầy lông của mình áp lên phần cổ để lộ bên ngoài của cậu. Cuối cùng Tử Thăng cũng cảm nhận được chút ấm áp trong cái lạnh rét buốt này.
Cậu gắng sức mở to đôi mắt nặng trĩu, đập vào trong mắt là một vùng tối đen như mực.
Cậu ngửi thấy mùi gỗ trầm.
Tiếng "cộp cộp" vẫn còn tiếp tục, Tử Thăng thở ra khói trắng, cậu điều động chút pháp lực ít ỏi không còn sót lại bao nhiêu vào đôi mắt của mình.
Rồi sau đó cậu mở to mắt...
Bóng tối xung quanh dần trở nên sáng hơn, Tử Thăng nhìn thấy tấm ván gỗ cách mình khoảng hai, ba mươi centimet.
Kiếp trước cậu có nhiều trải nghiệm, thế nên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ngay đây là gỗ lim.
...Có vẻ như cậu đang nằm trong quan tài thì phải.
Tử Thăng cố gắng giữ bình tĩnh, tập trung vào nơi có tiếng kim loại phát ra.
Đôi mắt cậu bắt đầu nóng lên, sau đó tầm nhìn có thể xuyên qua gỗ lim để nhìn cảnh tượng bên ngoài quan tài.
"Cộp! Cộp!"
Tử Thăng thấy có người đang đóng đinh quan tài của mình, nhưng nói đúng hơn thì đó không phải là người, mà là vài cái bóng đen.
Nhờ pháp thuật nên Tử Thăng có khả năng nhìn xuyên thấu tạm thời, vì thế mới có thể thấy rõ những bóng đen đó.
Chúng không có độ dày, chỉ mỏng tang như một tờ giấy.
Thoạt nhìn thì trông chúng có hình dáng của con người, nhưng lại không có ngũ quan, toàn thân đen kịt, chẳng khác nào một cái bóng.
Sau nhát đóng đinh cuối cùng, cả cây búa lẫn chúng nó đều tan ra thành một vũng nước, sau đó thấm vào bùn đất.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh lại.
Vì Tử Thăng sử dụng pháp thuật quá nhiều khả năng nhìn xuyên thấu mất đi, hai mắt cũng mệt đến mức không mở nổi.
Có một lực lượng không thể kháng cự được đang áp chế cậu, Tử Thăng như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
Ý thức của cậu dần trôi đi, cảm giác choáng váng cứ bủa vây lấy cậu.
Bạch hồ vội vàng gọi cậu, thế nhưng không có tác dụng gì.
Cuối cùng Tử Thăng ngất đi.
Vì Tử Thăng bệnh nặng nên trong lễ tế trời hôm sau, Đế Ất không cho người gọi cậu.
Thầy cúng bôi sơn trên mặt, vung vẩy pháp khí, nhảy múa trên đàn tế.
Theo hiệu lệnh của thầy cúng, hơn một ngàn tên nô ɭệ đã chết bị ném vào hầm mộ, ngoài ra cũng có vô số nô ɭệ còn sống sờ sờ bị ném vào đó.
Đất bị lấp lại, chôn sống các nô ɭệ, họ van xin tha mạng nhưng cuối cùng vẫn bị chôn sống.
Đất được san phẳng, các vương công đại thần cùng đi dự yến tiệc. Thế nhưng đúng lúc này có cung nhân hoảng sợ chạy tới báo tin, người tới bẩm báo run lên bần bật, như thế sắp té xỉu.
“Khởi bẩm bệ hạ, tiểu vương tử mất tích rồi...”
Đế Ất nổi giận đùng đùng, ra lệnh giam giữ cung nhân trông coi Tử Thăng chờ xử lý.
Các cung nhân rảnh rỗi còn lại bắt đầu liên tục tìm kiếm Tử Thăng khắp cung điện.
Toàn bộ Triều Ca hoảng loạn, vương thành chìm trong hoang mang sợ hãi, không ai dám nói to.
Trên ba mươi ba tầng trời, ánh sáng đỏ vàng chiếu lên những đám mây tía, bầu trời mênh mông vô tận.
Nếu vén hết mây mù lên sẽ thấy tiên khí lan tỏa. Càng tiến vào trong mây, cảm giác áp lực càng nặng nề.
Ở đây không có tiếng ồn ào, không có tiếng chim hạc, không có tiếng gió, chỉ toàn là yên tĩnh.
Trong tầng mây có một tòa Tử Tiêu Cung đứng sừng sững.
Nếu đi vào bên trong Tử Tiêu Cung thì cho dù là một con kiến lạc vào đây, cũng sẽ trở nên thông minh và có được thành tựu.
Ở nơi này, có thể nhìn thấy một góc vận hành của Thiên Đạo.