Đại quân của Ân Thương đang chuẩn bị xuất phát, nhưng chủ tướng của họ vẫn đứng im bất động, nhìn về phía cổng thành như đang đợi ai đó.
Chủ tướng lần này chính là Thái tử điện hạ.
Tử Thụ mặc áo giáp, lần này hắn nhận lệnh của Đế Ất, xuất chinh tấn công một nơi chưa từng nghe nói tới.
Theo kế hoạch của Ân Thương thì ít nhất trong vòng mười năm tới bọn họ sẽ không động đến nơi đó, nhưng không biết tại sao Đế Ất lại đột ngột thay đổi ý định.
Nào biết, chuyện này vốn bắt nguồn từ câu lẩm bẩm của một đứa trẻ, lại bị người lớn nghe thấy rồi để bụng, sau đó điều tra, phát hiện lời đứa trẻ nói rất có lý.
Sau nhiều lần cân nhắc, Đế Ất mới đưa tới quyết định xuất chinh lần này.
Tử Thụ đợi rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một đứa trẻ chạy ra từ cổng thành.
Hắn mỉm cười quay đầu, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy, ra lệnh cho các tướng sĩ chuẩn bị.
Phía sau hắn truyền đến tiếng gọi non nớt của Tử Thăng: “Vương huynh!"
Tử Thụ nghiêng đầu, thấy Tử Thăng thở hổn hển chạy đến trước mặt, ôm lấy hắn.
Tử Thụ vuốt tóc Tử Thăng, gạt đi những sợi lông trắng trên đó.
Giọng điệu hắn bình thản: “Lần sau đừng để con súc sinh đó trên đầu đệ nữa, bây giờ đã lùn như vậy rồi, không biết sau này có cao lên được không."
Tử Thăng biết vương huynh không ưa hồ ly nên không nhiều lời làm gì.
Trước khi rời đi, Tử Thụ hỏi: "Có muốn vương huynh tìm cho đệ cái gì không?"
Tử Thăng suy nghĩ, hai mắt sáng lên: “Nếu vương huynh thấy có hoa cỏ gì lạ thì phiền vương huynh mang về vài gốc cho ta."
Tử Thụ chỉ xem đây là sự tò mò của trẻ con, lập tức đồng ý.
Ngày Tử Thụ xuất chinh, gió rất lớn, khiến Tử Thăng hắt hơi mấy cái, cơ thể không khỏi run lên lập cập.
Trong vài tháng sau đó, Tử Thăng thường hay cảm thấy rét lạnh.
Cho đến một ngày, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, ngay sau đó thì ngã bệnh.
Đế Ất vội vàng sai người đến chữa trị cho cậu, sau khi uống thuốc do vu y kê thì Tử Thăng trông có vẻ khá hơn, nhưng vẫn không tránh khỏi việc thích ngủ.
Thân xác hiện nay của Tử Thăng chỉ là người phàm nên bệnh tật là chuyện bình thường.
Nhưng Tử Thăng nhạy bén nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cậu cố gắng thi pháp để chữa bệnh cho mình, nhưng không có tác dụng.
Điều này vô cùng bất thường.
Pháp thuật của cậu như bị mất hiệu lực, thế nhưng thuốc mà vu y kê lại có tác dụng. Tử Thăng thử dùng pháp thuật để đốt lửa, lửa vẫn cháy, nhưng sức khỏe của cậu lại không cách nào kiểm soát được.
Qua một hồi, trong tim cậu như bị thứ gì đó chặn lại, khiến cậu không thể sử dụng sức mạnh của hạt sen.
Ở đầu giường, đột nhiên bạch hồ ngẩng đầu. Nó nhìn Tử Thăng, mũi ngửi ngửi.
Vào lúc Tử Thăng ngất đi, trên người bạch hồ xuất hiện những luồng sáng đỏ quẩn quanh, luồng sáng đỏ ấy như bị điều khiển tiến về phía Tử Thăng. Thế nhưng bên ngoài cơ thể cậu lại có một tầng lực lượng vô hình ngăn chặn, khiến luồng sáng đỏ kia không cách nào xuyên qua được.
Dường như có người muốn Tử Thăng chết đi.
Bạch hồ vô cùng lo lắng, nào ngờ Tử Thăng vốn nên ngất đi lại giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Giọng Tử Thăng vô cùng yếu ớt: “Đừng lo, chúng ta cứ chờ đi. Ta đoán... tối nay nó sẽ ra tay."
Ban đêm, Tử Thăng đã mất đi phần lớn ý thức, ngay cả tiếng ve kêu cũng trở nên mơ hồ.
Nhiệt độ ban đêm rất lạnh, đột nhiên trong lòng Tử Thăng phồng lên, hóa ra là có một cục lông chui vào, nhưng nhờ thế nên rất ấm áp.
Quần áo của cậu bị kéo, dường như bạch hồ muốn rúc mình vào sâu hơn.
Mấy khắc sau, Tử Thăng cảm thấy dường như mình bị ai đó bế lên.
Bọn họ rời khỏi căn phòng ấm áp, bên tai cũng truyền tới tiếng gió xẹt qua.
Phần da để lộ bên ngoài của Tử Thăng cảm nhận được độ ẩm của màn đêm, không biết từ lúc nào mà cậu lại ngửi thấy mùi bùn đất.
Trước mắt cậu ngày càng tối đen, cũng ngày càng mờ mịt.
Mùi bùn đất ngày một nồng hơn, cứ như cậu đang rơi càng ngày càng sâu xuống dưới.
Bỗng nhiên, lưng cậu chạm vào một bề mặt cứng rắn, bề mặt đó hơi lạnh lẽo, đồng thời xung quanh cũng trở nên chật chội khó tả.
Chỉ nghe "phịch" một tiếng, dường như có thứ gì đó vừa đóng lại.
"Cộp, cộp, cộp, cộp..." Sau đó lại loáng thoáng có tiếng như ai đó đang dùng búa đóng đinh.