Tử Thăng lại thở dài, cậu nhìn Tử Thụ rồi nói: “Vương huynh chiếm đất trồng hoa màu, tốn nhiều nhân lực như thế chỉ đểu ủ rượu, có quá nhiều điểm yếu, khó tránh khỏi bị người ta chỉ trích."
Tử Thụ chọc vào giữa chân mày cậu: “Vậy vương huynh tự cầm cuốc trồng hoa màu trong cung của mình, để ủ rượu cho mình uống có được chưa?"
Lần này Tử Thăng vẫn không có cảm xúc gì, giọng bình thản nói: "Lúc đó vẫn sẽ có người nói, nếu đã có hoa màu thì tại sao lại mang đi ủ rượu mà không cho bách tính?"
Tử Thụ cười nhẹ: “Nói cái gì cũng bị đệ cãi lại được hết."
Tử Thăng thở dài, nắm lấy cổ áo Tử Thụ.
"Vương huynh là Thái tử, từng lời ăn tiếng nói hành động đều bị người ta soi mói.”
“Nếu đào sâu vào chuyện uống rượu thì cho dù không liên quan chút nào đến người khác, cuối cùng vẫn sẽ có người nói ra nói vào thôi, vương huynh là Thái tử lại khuyến khích việc uống rượu, sẽ trở thành gương xấu cho Ân Thương.”
“Còn nếu vương huynh nói uống rượu không tốt, không cho người khác uống rượu mà bản thân lại uống, thì lại gây ra nhiều rắc rối hơn."
"Vậy Tử Thăng muốn vương huynh làm gì đây?" Tử Thụ hỏi.
"Về sau đừng uống rượu nữa?" Tử Thăng thử thăm dò.
"Vương huynh không rời được rượu."
Tử Thăng: ...
Cậu ủ rũ, lưng cũng gù xuống.
Cậu nhìn Tử Thụ, nói: “Uống rượu chỉ là một mặt, trên người vương huynh có quá nhiều khuyết điểm. Cho dù không ảnh hưởng gì lớn nhưng cũng có thể trở thành cái cớ để người khác chỉ trích."
Tử Thụ xê dịch phần eo bị cộm, giọng điệu vẫn như thường ngày: “Tử Thăng cứ nói thẳng là được, giữa huynh đệ chúng ta không cần vòng vo."
Tử Thăng lập tức nói: "Ân Thương đã có không ít người không ưa vương huynh rồi. Đối với những người có dã tâm đó thì đây chính là cái cớ để lật đổ vương huynh, hay thậm chí là cả Ân Thương."
Tử Thụ "ừ" một tiếng: “Nếu đã có dã tâm, chẳng lẽ chỉ cần ta kiêng rượu thì chúng sẽ từ bỏ à?"
"Vương huynh đang đánh lạc hướng đệ."
Tử Thụ cười khẽ, ôm lấy Tử Thăng, nói: “Vậy sau này vương huynh sẽ lén uống, không để người khác biết nhé."
Tử Thăng bất đắc dĩ, nói: "Uống rượu hại thân."
Tử Thăng nhìn chim thần trên áo Tử Thụ, cậu nhẹ nhàng nói: "Ta lo vương huynh sẽ không giữ nổi ngai vàng."
Tử Thụ dùng ngón cái vuốt trán Tử Thăng, đáp: “Cho dù ta không giữ nổi thì người kế vị cũng chỉ có thể là đệ đệ của ta."
Tim Tử Thăng đập mạnh, cậu nhìn về phía Tử Thụ.
Vẻ mặt Tử Thụ lại rất thản nhiên, tiện tay giúp Tử Thăng nhặt một sợi lông hồ ly trên cổ áo.
Thời gian thấm thoát thoi đưa qua, một năm đã qua, mặc dù Tử Thăng lớn lên rất nhanh nhưng vẫn chưa cao bằng eo nhiều người.
Vì trong lúc sinh Tử Thăng, vương hậu bị khó sinh nên sau khi cậu chào đời thì vương hậu cũng qua đời.
Vì thế trong hai ba năm đầu, ba vị vương huynh đều rất ít khi đi gặp cậu.
Đến năm cậu ba tuổi, Tử Thụ mới nhận cậu.
Còn đối với Tử Thụ mà nói thì Tử Thăng cũng khác với những huynh đệ khác.
Thời gian lâu dần, sự yêu thích của Tử Thụ dành cho đệ đệ này cũng vượt qua những huynh đệ khác, thậm chí là cả phụ vương của mình.
Tử Khải và Tử Diễn cũng mới bắt đầu chú ý đến người đệ đệ này vào nửa năm sau.
Tử Thăng có ngoại hình đáng yêu, nói chuyện hòa nhã, lại ngoan ngoãn nghe lời nên không có gì bất ngờ khi Tử Khải và Tử Duyên có thiện cảm với người đệ đệ này.
Tuổi tác của bọn họ không nhỏ nữa, thậm chí đã có thê tử con cái, vậy nên tất nhiên sẽ vô cùng tò mò về đệ đệ nhỏ tuổi này.
Bọn họ thường xuyên cho Tử Thăng đồ ăn ngon và đồ chơi, cũng thân thiết với cậu hơn những tỷ muội khác, nhưng dù thế nào thì họ vẫn không đối xử tốt với cậu bằng Tử Thụ.
Hôm đó, Tử Khải mới giảng xong một số điển cố cho Tử Thăng, vốn định dẫn cậu đi dạo quanh cung điện, nào ngờ Tử Thăng lại lấy cớ có việc để rời đi trước.