Hồ ly cố gắng bò lại lên người Tử Thăng.
Tử Thăng ôm lấy nó, còn nó thì uể oải chui vào lòng Tử Thăng.
Nó cuộn lại thành cục bông nhỏ run rẩy, cả người toát lên một loại cảm xúc tên là "tủi thân".
Tử Thụ nhìn thoáng qua hồ ly một cái, khẽ hừ một tiếng: "Con súc sinh này nhỏ như vậy mà đã học được cái vẻ giả dối của kẻ tiểu nhân rồi."
Hồ ly chợt khựng lại, sau đó run lẩy bẩy, rúc mình vào lòng Tử Thăng sâu hơn, đuôi hồ ly vừa mới vểnh lên lại rủ xuống.
Tử Thăng thấy vậy, không khỏi vuốt ve lông hồ ly, cậu ngẩng đầu định nói gì đó với Tử Thụ, nhưng không ngờ Tử Thụ lại dùng ngón cái và ngón trỏ để bóp mặt cậu.
Tử Thăng bị ép phải ngẩng đầu nhìn Tử Thụ, mặt còn bị bóp nhẹ.
Tử Thụ nói: "Còn muốn đòi lại công bằng cho con hồ ly này nữa à?"
Tử Thăng: ...
Không cần nữa, vì cậu không đòi được.
Tử Thăng chỉ có thể ôm hồ ly rời đi, dọc đường cậu xoa đầu hồ ly, thở dài với nó.
Chủ nhân của ngươi là ta còn khó giữ được mình đây.
Từ sau ngày cậu nói những lời kia trước mặt Đế Ất, mặc dù không hẳn là ngày nào ông cũng dẫn cậu theo bên cạnh, nhưng rõ ràng sự chú ý dành cho cậu đã nhiều hơn trước rồi.
Thỉnh thoảng cậu lại được Đế Ất ban thưởng cho, hay đôi khi Tỷ Can tìm được chút đồ ăn và đồ chơi trẻ con thì cũng sẽ cho người mang đến cho cậu.
Mặc dù Đế Ất không dẫn theo cậu thường xuyên như các vương tử khác, nhưng cũng sẽ cho cậu tiếp xúc với một chút chính vụ mỗi mười ngày nửa tháng, cũng nhờ vậy mà Tử Thăng hiểu được sơ sơ về tình hình của Ân Thương.
Lần nào Tử Thụ gặp cậu, Tử Thụ cũng không thích thấy hồ ly nhỏ rúc vào người cậu. Nếu Tử Thụ nhìn thấy thì nhất định sẽ xách hồ ly lên ném sang một bên.
Mặc dù Tử Thụ không ưa gì hồ ly nhưng hắn cũng không để ý tới nó lắm, chỉ xem nó như một món đồ chơi nhỏ mà thôi.
Nhưng hồ ly thì không giống vậy, mới đầu bị ném nó còn tìm Tử Thăng để đòi cậu lấy lại công bằng cho mình, sau này phát hiện tiểu chủ nhân cũng chẳng làm gì được, bèn trốn vào một góc nghiến răng nghiến lợi. Đợi đến khi Tử Thụ rời đi, nó mới có thể chui vào lòng Tử Thăng, chọc cho cậu vui.
Đối với công vụ, Tử Thăng nhiều nhất cũng chỉ có quyền xem thôi, nhưng xem lâu dần cậu cũng phát hiện ra một số chuyện.
Tử Thăng lại lần nữa bước vào cung điện của Tử Thụ, trước đây phần lớn là Tử Thụ đi tìm cậu.
Tất cả cung nhân đều biết Thái tử rất cưng chiều vị đệ đệ này, nên khi tiếp đón Tử Thăng đều rất cung kính và cẩn thận.
Tử Thăng vừa bước lên thảm đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc rồi.
Ánh mắt cậu bắt đầu đảo quanh đại điện để tìm kiếm, Tử Thụ lại đang say rượu, tóc tai buông xõa, vạt áo mở rộng.
Sóng mắt Tử Thăng khẽ lay động, cậu thở dài, bước đến gần Tử Thụ để gọi đối phương.
Tử Thụ hé một con mắt để nhìn, thấy là Tử Thăng, có lẽ là vì đang say rượu nên hắn nhấc bổng cậu lên rồi đặt cậu xuống bụng mình.
Dưới bàn tay Tử Thăng là cơ bắp cứng rắn, cậu chống người lên định trèo xuống nhưng lại bị Tử Thụ nắm lấy cổ áo, đập đầu vào cằm đối phương.
Ui da...
Tử Thăng ngẩng đầu, xoa xoa đầu.
Tử Thụ lại chẳng sao cả, chỉ là càng say hơn, ánh mắt mơ màng, thậm chí còn có vẻ thần trí mơ hồ.
Tử Thăng thấy có cung nhân, bèn ghé sát vào Tử Thụ, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy để nói: "Vương huynh uống rượu, cũng biết rượu được ủ từ hoa màu mà, Ân Thương còn nhiều bách tính thiếu thốn lương thực lắm."
Tử Thụ mơ mơ màng màng mở mắt, trong đôi mắt đen kịt không thấy ánh sáng.
Tử Thụ cười mơ hồ, xoa đầu Tử Thăng: “Không sao, ta không dùng lương thực của bách tính, ta cho người trồng hoa màu trên đất phong của ta."