Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 18

Mặc dù Tử Khải là con trai cả của vương hậu và bệ hạ, nhưng lại là con khi vương hậu còn là thϊếp, dù vương hậu sau này được phong chính thất nhưng Tử Khải vẫn là con thứ.

Tử Thụ thì năng lực vượt trội hơn đám huynh đệ nhiều, lại là con trai chính thống duy nhất, trong cùng thế hệ không ai có thể cạnh tranh với hắn về vị trí thừa kế.

Thế nhưng tính cách của hắn lại kiêu ngạo, không ai khuyên được, bản thân lại có nhiều thói xấu. Hơn nữa tài năng của hắn không nằm ở chính sự mà là ở quân sự, làm tướng thì vô địch, làm vua thì đầy khuyết điểm.

Vì Đế Ất đang ngồi trước mặt nên Tỷ Can cũng không dám nghĩ nhiều.

Hơn nữa...

Tỷ Can nhìn vào mái tóc đã bạc của Đế Ất, lại nhìn tiểu vương tử nhỏ tuổi, chỉ có thể lắc đầu.

Tỷ Can và Đế Ất bắt đầu bàn luận chính sự. Hai người thảo luận rất nhiều điều, đều là những vấn đề hiện tại của nhà Ân Thương.

Tử Thăng đã cúi đầu từ khi Đế Ất kể hết chính sự cho cậu nghe, thỉnh thoảng ánh mắt của cậu lại lóe sáng.

Khi hai người thảo luận mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên Tử Thăng nhẹ giọng nói: “Có nhiều người đang âm mưu chống lại Ân Thương, năm nay lương thực cũng bị thất thu…”

Câu nói vừa dứt, đại điện yên lặng, cung nhân sững sờ một lúc rồi vội vàng quỳ xuống không dám ngẩng đầu.

Tỷ Can đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tử Thăng, nhưng lại không nói gì.

Ánh mắt của Đế Ất thì sắc bén hơn vài phần, thoáng chốc lại trở nên dịu dàng, ông xoa đầu Tử Thăng, dịu giọng hỏi: “Tử Thăng còn phát hiện gì nữa?”

“Năm nay còn có nạn châu chấu, lũ lụt... rất không may mắn.”

Đồng thời ảnh hưởng rất lớn đến dân chúng, cũng làm tổn hại rất nhiều đến Ân Thương.

Đế Ất “ừm” một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy theo Tử Thăng, ai là mối đe dọa lớn nhất đối với Ân Thương?”

Tử Thăng từ từ ngẩng đầu, nhưng lại cúi mắt xuống, khẽ nói ra ba chữ: “Tây Bá Hầu.”

Ánh mắt Tỷ Can chấn động, rõ ràng là không dám tin.

Nhưng Đế Ất lại cười lớn, không nói thêm gì.

Khi Tử Thăng rời khỏi đại điện, ánh mắt cậu lờ đờ, nhận lấy hồ ly từ tay cung nhân rồi đặt lên đầu mình.

Cậu đi phía trước, còn cung nhân đi theo sau. Nếu nhìn từ hướng các cung nhân thì phía sau tiểu vương tử nhỏ bé là một chiếc đuôi trắng tinh đang phe phẩy.

Còn nếu nhìn từ phía trước, ánh mắt Tử Thăng ban đầu sắc bén, sau đó lại trở nên bất lực.

Cậu chỉ muốn làm một con cá mặn thôi mà, tại sao vương triều mà cậu sinh ra lại là một vương triều sắp sụp đổ?

Thực ra, nếu để Tử Thăng thoải mái đánh giá, thì cậu sẽ không khách sáo như vậy.

Nói thẳng ra, Ân Thương sắp diệt vong rồi, mọi mặt đang ngày càng lụi bại, nếu không có ai đầy tài năng cứu vãn thì e rằng không thể cứu vớt được nữa.

Còn về vương huynh của cậu...

Thôi bỏ đi. Nếu chỉ cần đánh trận thì có thể cứu vãn được, nhưng với tính cách của vương huynh, sợ rằng trong lúc hắn đánh trận thì kẻ địch cũng lẻn vào nhà, đến lúc đó cũng coi như xong.

Vậy nên, cậu có nên làm một con cá mặn không?

Dù sao, cũng khó khăn lắm cậu mới tự cho mình một kỳ nghỉ mà.

Tử Thăng không biết mình đã đi bao lâu, dưới ánh hoàng hôn, phía sau đầu của cậu có một cái đuôi đong đưa.

Một bóng người cao lớn không biết đã xuất hiện trước mặt cậu từ lúc nào, đầu Tử Thăng suýt chạm vào vạt áo màu trắng tinh.

Người đó đỡ lưng cậu, tránh cho cậu ngã.

Mùi hương quen thuộc khiến Tử Thăng ngay lập tức biết người này là ai, cậu đang định ngẩng đầu thì cảm thấy trên đầu nhẹ bẫng.

“Đội thứ này trên đầu không sợ bị đè không lớn nổi à?” Giọng nói nhàn nhã và đầy ngang ngược.

Hồ ly bị túm đuôi xách lên, thân hình nhỏ bé bằng bàn tay cố gắng vùng vẫy.

Tử Thụ nhướng mày, hắn xách đuôi hồ ly lên cao hơn để tránh khỏi tầm với của Tử Thăng.

“Nó biết dụ dỗ chủ ghê nhỉ, cũng chỉ có Tử Thăng còn nhỏ mới bị con hồ ly này thu hút thôi.”

Nói xong, đột nhiên hắn ném hồ ly vào vườn hoa bên cạnh trong lúc Tử Thăng không kịp đề phòng.

Hồ ly: ...

Đờ mờ!

Dường như con hồ ly này thật sự là một con linh hồ, không ngờ sau khi bị ném như thế mà nó vẫn không hề hấn gì.

Nó nhìn chằm chằm vào Tử Thụ, như là muốn khắc sâu hình ảnh người này vào đầu.