Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 17

Đã lâu rồi Đế Ất không gặp Tử Thăng, vì thế ông bèn cho người đưa Tử Thăng tới.

Tử Thăng y phục chỉnh tề, hành lễ rất đúng mực thỏa đáng.

“Nhi thần bái kiến phụ vương.”

Đế Ất cười ha hả, nếu là những đứa con khác thì ông phải bày ra dáng vẻ của đế vương.

Nhưng Tử Thăng là con út của ông, tuổi còn nhỏ nên chuyện gì cũng chưa hiểu, ông cũng sẵn lòng nuông chiều cậu.

Vì thế ông trước tiếp bước xuống ngai vàng, dùng một tay bế Tử Thăng lên.

Tử Thăng: …

Cậu hít một hơi thật sâu, kiểm soát lực rồi nói.

“Phụ vương đừng bế con, con cũng không còn nhỏ nữa rồi.”

Đế Ất càng cười rạng rỡ hơn, ông hôn lên gò má phúng phính của Tử Thăng, làm cậu phải trợn to hai mắt, suýt thì hít thở không thông.

Thấy con út choáng váng, Đế Ất vuốt tóc cậu hỏi: “Sao thế? Phụ vương chỉ hôn con có một cái mà sao con lại phản ứng như vậy?”

Tử Thăng: …

Cậu vỗ về trái tim đang đập thình thịch của mình, không biết phải nói gì.

Trẻ con thường dễ được người lớn cưng chiều, mà xưa nay Đế Ất cũng không bao giờ để ý đến việc con út mạo phạm mình cái gì.

Hiện tại ông bận rộn công vụ, bèn ôm Tử Thăng ngồi xuống ngai vàng.

Tử Thăng cũng may mắn hơn vương huynh của mình vì sớm được ngồi lên ngai vàng, dù chỉ là ngồi ké mà thôi.

Đế Ất cho người dâng trái cây lên, lại bảo người mang đến một số món đồ chơi trẻ con đặt trên bàn cho Tử Thăng chơi, còn ông thì tiếp tục xử lý công việc.

Tuy nhiên, sau khi xử lý được nửa canh giờ thì Đế Ất phát hiện dường như con út của mình không hứng thú lắm với những thứ ông bảo người đưa đến, thậm chí thời gian nhìn công văn còn nhiều hơn chơi đồ chơi.

Ồ, Đế Ất cảm thấy việc này khá kỳ lạ.

Ông bế Tử Thăng lên đặt vào lòng, cuối cùng vừa cười vừa chỉ vào một chỗ trên công văn.

“Tử Thăng có biết chỗ này viết gì không?”

Tử Thăng nhìn qua một cái rồi lắc đầu: “Nhi thần không biết chữ ạ.”

Đế Ất cũng không mong đợi gì nhiều.

Đúng lúc ông cũng mệt mỏi vì xử lý công văn, thế là chuyển sang dạy cho Tử Thăng nhận chữ.

“Chữ này đọc là "Đông", Đông của phương Đông, Đông trong Đông Bá Hầu, Đông trong Đông Di…”

Tử Thăng không đọc theo nhưng ánh mắt rất chăm chú.

“Hai chữ này là Tây Kỳ, là đất phong của Tây Bá Hầu Cơ Xương, Tây Bá Hầu có danh tiếng rất tốt, không ai là không khen ngợi hắn, là một người tài…”

Đế Ất vừa đọc vừa cười, kể toàn bộ nội dung trong công văn cho con út mình nghe.

Ông không hy vọng con út hiểu được, chỉ là đã lâu rồi ông không dành thời gian cho Tử Thăng nên luôn cảm thấy có lỗi với cậu.

Lần này coi như đang chơi cùng Tử Thăng vậy.

Nhưng Tử Thăng lại nghe rất chăm chú, điều này khiến trong lòng Đế Ất cảm thấy rất ấm áp, đồng thời cũng thêm phần tự hào.

Ông chưa từng cầm tay dạy đứa con nào về chính sự, điều này làm cho tình cảm của ông đối với Tử Thăng càng thêm sâu đậm.

Trong lúc dạy Tử Thăng về chính sự, Đế Ất cũng sắp xếp lại tư duy, tinh thần trở nên tốt hơn.

Nhân đà này, Đế Ất một hơi mang theo Tử Thăng xử lý hết mọi công vụ.

Lúc này, Tỷ Can đến cầu kiến.

Tỷ Can khoảng bốn mươi tuổi, trông khá giống Đế Ất.

Đầu tiên ông ta hành lễ với Đế Ất, sau đó Tử Thăng mới ngoan ngoãn gọi một tiếng “Vương thúc.”

Lúc bấy giờ Tỷ Can mới phát hiện sau bàn có giấu một bóng người nhỏ nhắn, Tử Thăng trông rất ngoan ngoãn, lại lễ phép, làm ông ta mềm lòng.

Ông ta nhìn kỹ Tử Thăng vài lần, đôi mắt của đứa trẻ này rất sáng, không biết sau này có thông minh hay không.

Các vương tử của Đế Ất phần lớn không đáng tin cậy, Tử Khải thì hiền đức nhưng tính cách nhu nhược, xuất thân lại không chính thống.