Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 16

Hồ ly là một con hồ ly đực, từ lúc Tử Thăng dùng linh lực để đả thông kinh mạch trong cơ thể nó là cậu đã biết điều đó rồi.

Hiển nhiên hồ ly cũng biết là Tử Thăng đã cứu nó, nhưng cũng hết cách, nó thật sự còn quá nhỏ.

Hành động kéo chăn vừa nãy đã tiêu hao hết sức lực của nó rồi, nó lại vừa mới khỏi bệnh, thế nên vừa thả góc chăn ra là nó bắt đầu lảo đảo.

Nó cứ như bị say rượu, bốn cái chân lông xù cứ giẫm lên nhau, bước đi loạng choạng tiến về phía Tử Thăng.

Tử Thăng thấy vậy bèn khoanh tay lại, trong đôi mắt đen láy ánh lên nụ cười.

Sau đó có một cục lông trắng như tuyết lao thẳng vào chân cậu như đạn bắn, chẳng rõ là do ai quá mềm mà hồ ly bị bật ngược ra, lăn tròn trên giường, còn chiếc đuôi to đùng như quạt hương bồ thì che kín mặt nó.

Tử Thăng: …

Cậu quay đầu đi, cắn môi, không phát ra âm thanh.

Đợi đến khi hồ ly đứng dậy, nó lại tiến về phía Tử Thăng một lần nữa.

Nhưng nào ngờ, lại có một ngón tay mũm mĩm đột nhiên chọt vào người nó.

Hồ ly cúi đầu, lúc đầu không biết phải làm sao, sau đó lại có một lực mạnh đẩy nó ngã xuống, cái đuôi trắng to tướng lại phủ lên mặt nó.

Hồ ly: …

Tử Thăng biết làm vậy là không tốt, cậu bế hồ ly lên để vỗ về, bất kể nó có hiểu hay không thì cuối cùng cậu vẫn xin lỗi.

Tử Thăng chỉ mới ba tuổi, tay cậu chưa có vết chai như vương huynh của mình, vì thế xúc giác rất nhạy bén.

Lông mềm mịn bị ngón tay cậu miết xẹp xuống, đầu ngón tay cũng chạm tới được những vết thương gồ ghề trên cơ thể nó.

Bàn tay cậu khựng lại, sau đó năm ngón tay ấn xuống, linh lực từ cơ thể cậu tràn ra, giúp những vết thương trên người hồ ly dần dần lành lại.

Dường như hồ ly cảm nhận được điều gì đó nên ngẩng đầu nhìn về phía Tử Thăng, đôi mắt đen như thủy tinh lấp lánh ánh sao.

Có lẽ nó biết mình không thể làm gì nên chỉ nghiêng đầu, dùng đầu cọ cọ vào cánh tay Tử Thăng.

Các cung nhân biết Tử Thăng đang nuôi một con hồ ly, vì thế vào lúc ăn cơm còn cố ý chuẩn bị một đĩa thịt gà cho nó.

Rõ ràng hồ ly đang đói, nó nằm bò trên bàn không ngừng nuốt nước miếng.

Nhưng nó vẫn chưa ăn.

Nó thấy Tử Thăng chỉ ăn rau, vì thế cố gắng dùng đầu đẩy đĩa thịt gà của mình về phía Tử Thăng.

Tử Thăng lại dùng tay giữ cái đĩa lại, thở dài, sau đó nhận lấy đôi đũa từ cung nhân, gắp một miếng thịt gà đút cho hồ ly.

Ban đầu hồ ly cẩn thận cắn một miếng thịt gà nhỏ, chờ sau khi nếm được vị thịt thì đôi mắt như thủy tinh của nó sáng ngời lên, há to miệng, cả miếng thịt bị nuốt chửng không còn gì, đến đôi đũa cũng suýt bị cắn mất.

Có lẽ là nội thương của hồ ly vẫn chưa khỏi hẳn, thế nên sau khi ăn thịt gà xong trông nó vẫn rất thiếu sức sống.

Tử Thăng biết hồ ly không đi được xa, bèn đặt nó lên trên vai mình.

Hồ ly rúc vào trong cọ cọ nhưng thân mình vẫn trượt xuống như cũ, nếu không phải móng vuốt nó như móc câu để bám vào quần áo Tử Thăng thì chắc là nó đã rơi xuống rồi.

Tử Thăng nhìn hồ ly với vẻ bất đắc dĩ, cậu dùng hai tay bế nó lên, cái đuôi to tướng rũ xuống từ khoảng giữa hai tay của cậu, gần chạm tới đầu gối.

Cung nhân vội cúi người nói: “Điện hạ, có cần để nô tài bế giúp không?”

Tử Thăng lắc đầu, suy nghĩ một lúc, cậu lại hào hứng đặt hồ ly lên đầu mình.

Hồ ly thấy thế thì nằm sấp xuống, đuôi to rũ xuống chạm vào giữa bả vai Tử Thăng.

Tử Thăng lắc đầu, không ngờ hồ ly lại không rơi xuống.

Hồ ly cũng không nặng, thậm chí Tử Thăng không biết có phải là ảo giác hay không mà con hồ ly trên đầu cậu còn nhẹ hơn cả một quả trái cây.

Tử Thăng chỉ là cảm thấy thú vị, không phải lúc nào cậu cũng sẽ đội hồ ly trên đầu. Có khi cậu và cung nhân sẽ thay nhau bế, thường thì những khi cậu đội hồ ly trên đầu là những lúc cậu có ý định luyện dáng đi.