Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 15

Ánh mắt Tử Thăng lóe lên, cậu mím môi nhưng không nói gì.

Tử Thụ nắm cổ hồ ly nhấc lên, thấy nó không có sức sống thì lập tức chất vấn cung nhân.

“Đưa cho ta một hồ ly chết? Hửm?”

Đôi mắt Tử Thụ hơi nheo lại, cung nhân sợ hãi ngã khuỵu.

“Điện hạ tha mạng, lúc mới đưa đến nó vẫn còn chút sức sống, nô tài nghĩ là do nó còn nhỏ…”

Tử Thụ đang định ném con hồ ly đó ra ngoài nhưng mắt lại chú ý đến biểu cảm của Tử Thăng.

Trong lúc Tử Thăng còn đang thất thần thì Tử Thụ đã đặt con hồ ly đó vào tay Tử Thăng rồi. Tử Thăng lập tức tỉnh táo lại, nhưng không hề có sự sợ hãi trước xác chết như những đứa trẻ khác.

Tử Thăng cúi đầu nhìn hồ ly, lòng bàn tay của cậu vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của nó.

Tử Thăng rũ mắt.

Có lẽ cậu có thể cứu được nó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tử Thụ bật cười, hắn véo nhẹ sau gáy đệ đệ nhà mình, mềm mại mũm mĩm, cảm giác không tệ lắm.

Hắn cúi xuống, khẽ hỏi Tử Thăng: “Tử Thăng có muốn con hồ ly này không?”

Tử Thăng đáp: “Muốn!”

“Vậy đệ chảy một giọt nước mắt cho vương huynh đi?”

Tử Thăng: …

Sau khi bị chọc ngã hai lần, Tử Thăng ôm hồ ly rời đi.

Sau khi trở về, Tử Thăng thử dùng khí kiểm tra qua toàn thân hồ ly. Tuy nhiên, khi cậu vừa truyền linh lực từ bên ngoài hồ ly vào, thì cậu lại nhận thấy trong cơ thể nó như bị đặc ruột, hoàn toàn không thể đẩy linh lực vào trong.

Tử Thăng không tin lại có sinh linh có cơ thể bị tắc nghẽn đến mức này, thế là cậu tiếp tục truyền linh lực vào lần nữa, nhưng cơ thể hồ ly vẫn không thể xâm nhập tựa như tảng đá.

Từ trước tới nay Tử Thăng vốn là người không từ bỏ mục tiêu dễ dàng, cậu gom linh lực trong người mình thành một tia thật nhỏ rồi nhắm vào một điểm, cố gắng đột phá...

Trong chớp mắt, một nửa linh lực trong cơ thể của cậu đã bị tiêu hao hết, mà chỗ tắc nghẽn thì chỉ bị đẩy nhẹ.

Tử Thăng như vừa ngâm mình trong mồ hôi, vạt áo ướt đẫm, nhịp thở của cậu cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Nhưng cùng lúc đó, lông hồ ly trắng như tuyết dưới lòng bàn tay cậu cũng khẽ run, mắt hồ ly bỗng hé mở, đôi mắt đen như mực phản chiếu hình ảnh của một đứa bé.

Tử Thăng là người cứng đầu, cậu không tin hôm nay mình không thể đả thông được con hồ ly này.

Cậu giơ tay trái lên, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, trên đầu hai ngón tay lóe sáng, sau đó cậu ấn nó lên ngực mình, ngay lập tức khí thế trên người cậu trở nên mạnh mẽ hơn.

Ban đầu hồ ly đột nhiên cứng đờ, sau đó thì run rẩy liên tục, cơ thể lại càng yếu ớt hơn.

Đầu óc Tử Thăng ù ù, ngực nóng cháy, như có dòng nước sôi chảy dọc theo cánh tay phải đến lòng bàn tay. Cậu dẫn luồng nước nóng đó vào trong cơ thể con hồ ly, đồng thời cũng cẩn thận kiểm soát lực đạo.

Quả nhiên, sau khi nhờ sức mạnh của hạt sen, sự tắc nghẽn trong cơ thể hồ ly trở nên không đáng kể, nơi nào lực lượng đi đến đều bị quét sạch, để rồi bây giờ cậu lại kiêng dè để không làm tổn thương đến cơ thể của hồ ly.

Đến khi chỗ tắc nghẽn cuối cùng trong cơ thể hồ ly được đả thông, Tử Thăng lập tức thu lại sức mạnh, cánh tay phải của cậu cũng ngay lập tức tê liệt mất đi cảm giác.

Ngày hôm sau khi cậu thức dậy, đập vào mắt là đôi mắt như pha lê của hồ ly.

Lông trắng của nó chạm vào chóp mũi cậu, Tử Thăng giơ tay lên định dụi mũi thì nó cũng biết điều lùi về phía sau.

Cậu đang định ngồi dậy, hồ ly cũng hiểu ý cắn góc chăn của cậu, giúp cậu kéo chăn ra.

Nếu không tính phần đuôi của hồ ly thì cơ thể nó chỉ dài mười mấy centimet. Còn cái đuôi lông xù của nó thì lớn hơn cả cơ thể, hay lắc lư, nếu rũ xuống có thể làm chăn luôn cũng được.