Là gương mặt quen thuộc rất giống cậu, chỉ là mấy ngày trước người này còn xõa tóc, hôm nay lại buộc gọn lên, ăn mặc nghiêm trang chỉnh tề.
Người này không ai khác chính là vương huynh Tử Thụ của cậu.
Cậu đang ngồi trong lòng Tử Thụ, còn Tử Thụ thì thuận tay giơ lên xoa đầu cậu.
Hôm nay Tử Thụ có buổi bàn chuyện với thần tử, khi Tử Thăng tỉnh dậy thì đúng lúc buổi nói chuyện cũng kết thúc.
Thần tử thấy tiểu vương tử đã tỉnh nên không làm phiền hai huynh đệ bọn họ tích lũy tình cảm nữa.
Thần tử xin phép Tử Thụ được cáo lui, Tử Thụ đồng ý.
Trước khi rời đi, thần tử còn nhìn về phía hai người một cái, trong lòng dâng lên sự vui mừng.
Xưa nay Thái tử luôn coi thường các huynh đệ của mình, ngày thường ngoài đại vương ra thì không còn ai có thể quản được hắn.
Ông ấy thật sự lo rằng sau này khi Thái tử lên ngôi sẽ trở nên chuyên quyền độc đoán. Nếu hướng đi đúng thì không sao, nhưng nếu sai thì e là không ai có thể kéo lại.
Hy vọng mối quan hệ của họ có thể tiếp tục thế này, vậy thì sau này bọn họ cũng có người để nói chuyện trước mặt Thái tử.
Đại thần vừa đi khỏi, Tử Thăng đã bị một ngón tay chọc ngã, lăn vào lòng Tử Thụ.
Tử Thăng: …
Cậu vừa đứng dậy thì lại bị Tử Thụ dùng ngón tay chọc ngã lần nữa.
Tử Thăng dùng hai tay chống người đứng lên, nghiến răng nói: “Nếu vương huynh còn tiếp tục đùa giỡn như vậy thì sau này ta sẽ đi đường vòng mỗi lần thấy vương huynh.”
Sau khi nghe vậy Tử Thụ mới dừng tay, tỏ vẻ chán chường.
Thấy Tử Thăng lật người, nhìn lên trần nhà, Tử Thụ xoa nhẹ mặt Tử Thăng.
Tử Thăng bị vương huynh của mình chọc tới mức chẳng muốn nói gì nữa.
Cậu nhìn chăm chú vào con chim thần trên bộ trang phục hoa lệ của đối phương, trong đầu hiện lên những ký ức về vương triều này.
Bọn họ tôn thờ màu trắng, và chim thần cũng chính là biểu tượng của vương triều.
Chim thần hạ thế, sinh ra nhà Thương.
Triều đại trước tôn thờ màu xanh, thuộc tính là mộc.
Do ngũ hành tương khắc, kim khắc mộc, cho nên vương triều của họ lấy thuộc tính là kim, và kim là màu trắng.
Lúc này, một cung nhân từ ngoài điện bước vào, hành lễ với hai người họ.
“Thái tử điện hạ, vương tử điện hạ.”
Tử Thụ ra hiệu cho người đó tiếp tục nói.
Cung nhân cúi người, nói: “Có người ở ngoài bắt được một con hồ ly nhỏ, thấy nó có linh tính nên mới dành riêng để dâng lên cho điện hạ.”
Có trẻ con ở đây nên Tử Thụ cũng kiên nhẫn hơn, hắn cho người mang con hồ ly ấy lên.
Không lâu sau đó, có người mang một chiếc l*иg tre tinh xảo tiến vào.
Từ xa, Tử Thăng đã nhìn thấy một điểm nhỏ trắng như tuyết trong chiếc l*иg kia.
Cung nhân quỳ xuống đất, dùng hai tay dâng l*иg tre lên.
Tử Thụ hơi hất cằm, cung nhân lập tức hiểu ý, sau đó mở l*иg trúc ra.
Tử Thụ thò một tay vào, dùng một tay để bắt lấy hồ ly. Ngay khoảnh khắc bị bắt, hồ ly hơi giãy giụa, nhưng dường như đã kiệt sức nên tứ chi của nó lại buông thõng.