Vì vóc dáng của Tử Thăng quá nhỏ nên ít ai có thể chú ý đến cậu, ngoại trừ người nằm trên giường đang đưa mắt về phía cậu.
Có lẽ là cảm ứng, Tử Thăng cũng nhìn về phía ánh mắt đó.
Người đó đã có dáng vóc của người trưởng thành, nằm nghiêng ngả, trên người chỉ đắp tạm một tấm chăn, mái tóc đen rũ xuống từ trên giường.
Người đó nhướng mày, không biết miệng đang lẩm bẩm cái gì, mặc dù ánh mắt hơi mơ màng nhưng lại nhìn thẳng vào cậu.
Người đó vô tình đυ.ng phải ly rượu, may mà rượu chỉ còn một ít ở đáy nên mới không đổ ra bàn.
Tiếng đυ.ng ly này khiến Tử Thăng chú ý, cậu nhìn về phía mặt bàn, thấy ly rượu được làm bằng đồng xanh và một đĩa nho trông rất tươi.
Nho...
Tử Thăng chào đời được ba năm, cũng là ba năm chưa từng được ăn nho.
Cậu mím môi dời mắt đi, lại lần nữa nhìn về phía người nọ.
Dù cậu đang muốn ăn lắm nhưng không thể biểu hiện ra được, vì nếu lộ thì mất mặt biết bao?
Người đó nhìn Tử Thăng, không biết tại sao lại bật cười rồi vẫy tay với cậu, ra hiệu mau đến đây.
Tử Thăng nhìn khuôn mặt người đó, nhận ra hắn giống mình tới bảy phần thì ngộ ra, có lẽ đây là vị vương huynh nào đó của cậu.
Tử Thăng chỉ mới khôi phục ý thức chưa được bao lâu nên chỉ biết qua loa đại khái về những người trong tộc của mình.
Nếu người trước mắt là vương huynh của cậu, gọi cậu qua thì chắc cũng không tới mức hãm hại cậu đâu.
Tuy nhiên nhớ tới việc các cung nhân vừa rồi có vẻ sợ hãi, vậy nên Tử Thăng cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Cậu lại cảm nhận sự tồn tại của hạt sen, sau đó mới sải từng bước chân đến chỗ người đó.
Vì Thái tử đột nhiên có động tác nên lúc này các cung nhân mới chú ý tới cửa, cũng phát hiện ra bóng dáng nhỏ bé kia.
Bọn họ thầm giật mình, nhưng vẫn không dám ngừng việc ca múa, chỉ là đồng thời cũng chia bớt sự chú ý lên người tiểu vương tử.
Thái tử tính tình không tốt, hơn nữa cũng chẳng để tâm đến máu mủ ruột thịt nên các cung nhân sợ lỡ như tiểu vương tử làm điều gì đó khiến Thái tử nổi giận, rồi xảy ra chuyện gì không hay cũng nên.
Nhưng sau đó bọn họ nghĩ lại, dù thân phận của tiểu vương tử không bằng Thái tử nhưng cũng là người tôn quý số một số hai. Nếu Thái tử thật sự dám làm gì thì e rằng vị trí thừa kế của hắn sẽ bị ảnh hưởng.
Vóc dáng Tử Thăng quá nhỏ, trọng tâm không vững, thêm vào đó thảm lại mềm quá nên cậu đi đứng loạng choạng.
Cậu cố gắng đi vòng qua những chỗ có nhiều người, cuối cùng cũng đến gần được người kia.
Dù không nhận ra người trước mặt nhưng Tử Thăng vẫn giữ sự lễ phép tối thiểu.
Cậu hành lễ với đối phương trước rồi mới nhẹ nhàng hỏi: “Huynh gọi ta đến là để…”
Tử Thăng còn chưa nói hết câu là người trước mặt đã giơ tay đến gần trán cậu.
Sau đó, người đó dùng một ngón tay đẩy nhẹ trán cậu một cái...
Tử Thăng vừa mới hành lễ xong nên chưa đứng vững, bị đẩy nhẹ một cái thôi là ngã ngồi xuống thảm.
Người nọ cười phá lên.
Tử Thăng: …
Bị ngốc à.
Tử Thăng đứng dậy, người đó lại tiếp tục dùng trò cũ nhưng lần này cậu không bị ngã nữa. Vì vậy mà người đó còn “ồ” lên một tiếng.
Người đó động đậy, mùi rượu nồng nặc bay đến khiến Tử Thăng không khỏi nhíu mày.
Người đó lại nhấc Tử Thăng lên chỉ bằng một tay, sau đó lẩm bẩm: “Tử Thăng…”
Tử Thăng bị người đó xách lên ngồi trên tấm thảm trước mặt, nghe vậy cậu ngửa đầu, nghĩ thầm không ngờ người này lại biết mình.
Người đó mở to đôi mắt lờ đờ, lấy một quả nho ở trên bàn rồi bóc vỏ, vừa bóc vừa lẩm bẩm: “Ta là Tử Thụ.”
Tử Thăng hơi khựng lại, sau đó cậu lại ngẩng đầu lên nhìn kỹ khuôn mặt của người này, người này đúng là giống cậu đến tám phần.
Phụ vương Đế Ất của cậu có vài thứ tử, trong đó có ba vương tử là cùng cha cùng mẹ với cậu, nhưng thực sự được coi là đích tử chỉ có hai người nếu tính cả cậu.
Một trong số đó là cậu, còn một người khác là tam ca của cậu, Tử Thụ, cũng chính là Thái tử hiện nay.
Trong lúc Tử Thăng đang suy nghĩ thì Tử Thụ đã bóc xong một quả nho rồi đút cho Tử Thăng, cậu vô thức há miệng ra ăn vào.