Sau đó mảnh này ngã lên mảnh kia rồi trượt xuống.
Nhưng kỳ lạ là, đáng lẽ khi một nửa bình gốm rơi xuống mặt bàn thì phải có tiếng vang lớn xuất hiện, nhưng Tử Thăng lại tận mắt nhìn thấy khi nửa cái bình gốm rơi xuống, chỗ đó như bị bao phủ bởi một lớp cách âm vô hình nên không có bất cứ tiếng động nào phát ra.
Mi mắt Tử Thăng khẽ động, cậu mím môi, bàn tay đang cầm chuôi kiếm bỗng siết chặt lại hơn.
Ngay sau đó, thanh kiếm biến mất trong lòng bàn tay cậu.
Tử Thăng liếc nhìn lòng bàn tay, trong lòng cũng hiểu rõ hơn rất nhiều.
Để không làm người khác nghi ngờ, Tử Thăng đập vỡ luôn hai mảnh bình gốm kia.
Các cung nhân nghe tiếng động thì vội vàng chạy vào, đầu tiên là thấy tiểu vương tử bình an vô sự, sau đó lại thấy chuyện mà tiểu vương tử vừa lỡ tay làm, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần tiểu vương tử không sao là được, so với tiểu vương tử thì cái bình gốm đó chẳng là gì.
Buổi chiều Tử Thăng rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi dạo quanh vương cung.
Các cung nhân theo sát phía sau, sợ vị tiểu tổ tông này sẽ gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn.
Đến khi mặt trời lặn, ánh chiều tà cuối cùng cũng bị màn đêm che phủ thì các cung nhân thắp đèn l*иg để chiếu sáng cho Tử Thăng.
Tử Thăng buồn chán cả ngày, đang định tìm một cái đình để ngồi nghỉ chân thì đột nhiên nghe thấy tiếng trống nhạc vang lên.
Tử Thăng bị gợi lên hứng thú, các cung nhân lại nhìn nhau, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bọn họ đồng loạt cúi đầu, có một cung nhân khuyên nhủ: “Bẩm điện hạ, sắc trời không còn sớm nữa, hay là để nô tài cõng ngài về nghỉ ngơi?”
Tử Thăng đang định phất tay thì lại nhìn thấy vẻ mặt của các cung nhân lúc ngẩng đầu lên.
Cậu cười với họ, nói: “Không cần đâu, ta không thích có người đi theo, các ngươi trở về trước đi.”
Các cung nhân đồng loạt quỳ xuống, hô: “Nô tài không dám.”
Nếu tiểu vương tử gặp chuyện ở bên ngoài thì bọn họ biết chịu trách nhiệm thế nào đây?
Thấy vậy, Tử Thăng không từ chối nữa, cậu dứt khoát thong thả đi theo hướng tiếng nhạc phát ra. Các cung nhân thì vội vàng đứng dậy, nơm nớp lo sợ theo sau.
Tử Thăng càng đi về phía trước thì tiếng trống nhạc càng rõ ràng.
Cậu đi xuyên qua hành lang rồi lại qua từng tòa cung điện, tiếng nhạc vọng vào tai ngày một rõ hơn, cho đến khi cậu dừng bước lại, một tòa đại điện đèn đuốc sáng trưng đập vào trong mắt cậu.
Có lẽ là vì hạt sen nên Tử Thăng không cần quay đầu lại nhìn cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy của các cung nhân phía sau.
Cậu bước vài bước về phía trước, nhưng chân của các cung nhân lại như bị rót chì, mãi vẫn không nhúc nhích được.
Tử Thăng thấy thế bèn giơ tay, quay đầu bảo các cung nhân cứ đứng chờ ở ngoài, sau đó một mình bước vào trong.
Các cung nhân thấy vậy, tim như muốn nhảy lên tới cổ họng, nhưng bọn họ thực sự không dám theo vào nên chỉ có thể cúi đầu chờ ở ngoài điện, không ngừng cầu nguyện cho điện hạ của mình bình an vô sự.
Vừa bước vào điện, Tử Thăng đã thấy thảm lông được trải trên sàn.
Cậu hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía nhóm vũ nữ đang nhảy múa cách đó không xa.
Các vũ nữ bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, vòng eo mềm mại, dây lụa giắt trên người bay lượn phấp phới giữa không trung, trên mặt người nào cũng nở một nụ cười thật tươi.
Đế giày của họ sảy bước nhẹ nhàng trên thảm, cảm giác như đang đi trên mây.
Có thể đi giày ư?
Lúc này Tử Thăng mới yên tâm, cũng bước lên thảm.
Vào khoảnh khắc đế giày chạm vào thảm, Tử Thăng cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn chân.
Cậu cử động ngón chân, nhẹ nhàng đi sâu vào trong hơn.