Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 5

Vì đêm qua Tử Thăng mơ thấy hạt sen nên buổi trưa hôm nay cậu cũng có chút việc để làm.

Cậu giả vờ buồn ngủ, thế là các cung nữ cũng quan tâm đưa cậu về tẩm cung.

Các cung nữ biết thói quen của cậu nên không có ai ở lại trong phòng, các cung nhân đều lui hết ra rồi khép cửa lại, chỉ canh gác ở bên ngoài thôi.

Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Tử Thăng lập tức bật dậy từ trên giường.

Cậu lật lại ký ức của kiếp trước, ngồi xếp bằng trên giường, đồng thời tập trung tinh thần cố gắng cảm nhận sự tồn tại của hạt sen trong tim.

Khói bốc lên lượn lờ từ lư hương, trên trán Tử Thăng ứa ra những giọt mồ hôi li ti, cậu nhíu mày thật chặt lại.

Một lát sau, cậu chỉ cảm thấy tim đập nhanh, nhưng vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của hạt sen bên trong.

Tử Thăng mở mắt, thở hắt ra một hơi. Sau đó cậu lại hít sâu, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm kia, Tử Thăng lặng lẽ rũ mắt, nhìn thấy một bàn tay trắng nõn.

Tử Thăng: ...

Khi nào thì cậu mới lớn lên đây?

Cậu vỗ vỗ gương mặt trẻ con phúng phính của mình, sau đó bắt đầu nghiêm túc nhớ lại tất cả những gì mơ thấy đêm qua.

Một thế giới đen tối và mênh mông vô tận, không cảm nhận được sự trôi đi của thời gian...

Một lượng lớn ký ức tràn vào trong đầu Tử Thăng, từng cơn đau đớn lại kéo đến.

Tử Thăng đột nhiên cúi đầu, cậu ôm lấy đầu mình, mồ hôi lạnh từ từ thấm ra.

Đầu óc mờ mịt như một mớ hỗn độn.

Cảm giác đau đớn càng ngày càng tăng, đầu Tử Thăng đau như muốn nứt ra, nhịp tim của cậu cũng dần dần đập nhanh theo.

Lúc này, đột nhiên cậu giơ tay bụm chặt trái tim mình, đôi mắt cũng lập tức trợn to lên.

Cậu cảm nhận được nhịp đập khác lạ trong tim.

Cậu bụm ngực, nhíu mày, dùng tốc độ nhanh nhất để dồn toàn bộ ý thức vào đó.

Khi ý thức của Tử Thăng chạm vào hạt sen xa lạ kia thì nó như muốn nổ tung, cậu chỉ cảm thấy mình đang bị bao phủ bởi một luồng sáng trắng.

Cậu quên đi cơn đau đầu lúc này, một ý niệm mờ mịt dần hiện lên rõ ràng.

... Binh khí.

Ý thức mạnh mẽ như bùng nổ trong người cậu, đồng thời cũng hỏi cậu cần một loại binh khí như thế nào?

Kiếp trước Tử Thăng không có binh khí, nhưng điều này không có nghĩa là cậu sẽ ngốc đến mức bỏ qua cơ hội trước mắt này.

Cậu nhanh chóng hồi tưởng lại kiếp trước của mình, nào là “đao”, “côn”, “kiếm”...

Kiếp trước cậu từng luyện kiếm hai ngày, vì vậy hình dáng của kiếm càng rõ ràng hơn.

Tử Thăng cảm thấy bỗng nhiên trong lòng bàn tay nóng rực lên.

Trong trái tim như có thứ gì đó bị rút ra, sau đó phóng ra ngoài dọc theo cánh tay cậu.

Mạch máu của cậu như bị kéo căng, cũng giống như có ai đó đang hút máu từ đầu ngón tay.

Sau đó cánh tay Tử Thăng tê dại, cậu bị mất cảm giác trong chốc lát rồi lát sau lại cảm thấy cánh tay nặng trĩu.

Tử Thăng quay đầu, một thanh trường kiếm sắc bén màu đen lấp lánh ánh bạc đập vào mắt cậu.

Lông mày Tử Thăng nhướng lên, cậu buông kiếm theo phản xạ nhưng thanh kiếm đó lại không rơi xuống mà lơ lửng giữa không trung.

Tử Thăng mở to mắt, nín thở, tiến lại gần để quan sát kỹ hơn.

Thanh kiếm này ngoài việc trông sắc bén, chất liệu không phải đồng thau bình thường thì không còn điểm gì đặc biệt nữa, trên thân của nó cũng không có bất cứ hoa văn nào.

Từ chuôi kiếm đến thân kiếm đều là kiểu dáng thông thường, nếu đặt thanh kiếm này vào trong đống kiếm ở hiện đại thì e rằng Tử Thăng cũng không nhận ra được nó.

Nhưng thanh kiếm do hạt sen hóa thành thì sao có thể là kiếm bình thường cho được?

Tử Thăng nắm chặt chuôi kiếm, cậu nhắm vào mấy chiếc bình gốm rỗng đặt trên bàn, sau đó đứng từ xa vung kiếm chém về phía nó.

Trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào.

Nhưng trong mắt Tử Thăng, trên thân bình gốm lại xuất hiện một vết nứt.