Hương vị chua chua ngọt ngọt như bùng nổ trong miệng của Tử Thăng, mùi thơm trái cây quen thuộc lan tỏa trong khoang miệng cậu.
Đợi đến khi vị ngọt của quả nho tan đi, đầu lưỡi của Tử Thăng khẽ động đậy, hương vị chua ngọt cũng càng lúc càng nhạt đi.
Tử Thăng lén nuốt nước bọt một cái, đôi mắt đen láy lén lút liếc nhìn đĩa nho đầy ụ kia rồi lại thu về.
Ngoài mặt cậu tỏ ra không quan tâm, giả vờ như mình không phải người sẽ bị cám dỗ bởi thức ăn ngon.
Cậu ngẩng đầu, cả người toát lên khí chất của một vương tử.
Tử Thụ không phải là người sẽ dành thời gian cho đệ đệ, nhưng bây giờ đang có một đứa trẻ ở đây nên hắn vẫn ngồi dậy từ trên giường.
Tấm chăn trên người hắn trượt xuống, để lộ một vết sẹo dữ tợn trên vai, trông có vẻ như bị một loại vũ khí sắc bén nào đó gây ra.
Hắn ngồi trên giường, hai tay đặt trên đầu gối, mái tóc đen rũ xuống trước ngực và sau lưng. Hắn say khướt, dùng một tay xách cổ áo Tử Thăng lên.
Tử Thăng bị xách cổ áo nhấc lên không trung, khiến cậu không khỏi nhìn lên với vẻ bối rối, chân cố gắng vùng vẫy nhưng dù có làm thế nào cũng không với xuống được mặt đất.
Tử Thăng lại không phải một đứa trẻ thật sự, cậu vừa cựa quậy là trong đầu đã tự hiện lên dáng vẻ buồn cười của mình hiện tại rồi.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, vậy là cậu thả lỏng cơ thể, để mặc tay chân của mình rũ xuống như một con cá mặn.
Có lẽ là Tử Thụ chưa bao giờ thấy có đệ đệ nào không la hét không vùng vẫy, hành động còn lạ lùng như vậy, hắn “ồ” lên một tiếng, hứng thú cũng tăng cao hơn.
Lúc này, tim của các cung nhân bên cạnh đã nhảy lên tới tận cổ họng rồi.
Lại thấy Thái tử của họ như vừa tìm được một món đồ chơi mới, dứt khoát tung tiểu vương tử lên không trung...
Tử Thăng bất ngờ quá không kịp phản ứng: …
Đờ mờ!
Tử Thăng còn chưa kịp cảm ứng hạt sen trong ngực thì đã bị Tử Thụ đón được rồi ôm vào lòng.
Mùi rượu nồng nặc bao phủ lấy cậu, cơ thể cậu bị chăn quấn quanh. Tử Thăng có thể cảm nhận được cánh tay cứng cáp dưới cổ và cơ bắp rắn chắc của nó.
Tử Thăng còn chưa hết hoảng sợ thì cổ áo lại bị xách lên lần nữa, cậu siết chặt nắm tay.
Cậu lại bị nhấc lên giữa không trung để đối mặt với Tử Thụ.
Tử Thăng thấy được sự mơ màng và hiếu kỳ trong mắt Tử Thụ, còn thấy bên tai của đối phương có một vết sẹo mờ mờ.
Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, các đường nét và kích thước của ngũ quan trên khuôn mặt đều đạt tới tỷ lệ hoàn mỹ.
Không thể phủ nhận, người trước mặt cậu là một mỹ nam tiêu chuẩn.
Tử Thăng ngẫm lại, nếu cậu giống Tử Thụ đến tám phần, mà Tử Thụ là mỹ nam thì cũng đồng nghĩa với việc cậu là mỹ nam.
Giả thiết này quá chuẩn, Tử Thăng khẽ gật đầu.
Sau khi Tử Thụ nhấc Tử Thăng lên thì ghé sát vào quan sát đôi mắt của cậu cẩn thận, thấy đôi mắt này tròn xoe đen láy, không nhìn ra điều gì.
Tử Thụ nhéo gò má phúng phính của Tử Thăng, cười hỏi: “Sao vậy? Không thấy sợ à?”
Quai hàm của Tử Thăng giật giật, cậu ngửa đầu nhìn vương huynh của mình, đến giờ cậu mới nhận ra đối phương đang muốn dọa mình.
Vì vậy tứ chi của cậu lại rũ xuống, giống như muốn thách thức, cậu lại trở thành con cá mặn treo trên tay Tử Thụ.
Tử Thụ: …
Đã lâu rồi Tử Thụ không gặp chuyện gì lạ lùng như vậy, thế là hắn bị chọc cười rồi thả Tử Thăng xuống thảm.