An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 19: Cún cưng

An Tự ôm chiếc túi vận chuyển thú cưng trong lòng, cậu có thể cảm nhận được bên trong đang động đậy do chuyển động của Peppa.

Chu Đình Dực cũng ngồi ở ghế sau xe như An Tự, khoảng cách giữa hai người có chút xa, mỗi người đều dựa vào một bên cửa xe.

Khác với lúc ở bên ngoài, sau khi lên xe, Chu Đình Dực không nói một lời, chỉ yên lặng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nhìn gì.

An Tự ôm Peppa, đột nhiên cảm thấy trong xe có chút ngột ngạt, cậu liếc nhìn Chu Đình Dực một cái, rồi nhanh chóng quay mặt đi như bị điện giật.

Đợi một lúc vẫn cảm thấy bí bách khó chịu, An Tự liền hạ kính xe xuống một chút, lúc này mới cảm thấy trong xe không còn ngột ngạt như trước nữa.

Suốt quãng đường không ai nói gì, xe chẳng bao lâu đã về tới biệt thự.

Tống Niên nghênh đón họ ở cửa, khi nhìn thấy An Tự ôm chiếc túi thú cưng thì có phần ngạc nhiên, sau khi nhận túi và nhìn vào bên trong qua khe hở, mới phát hiện là một chú chó con.

Bọn họ đi vào trong nhà, An Tự nhìn quanh phòng khách một vòng, cảm thấy cần phải chuẩn bị cho Peppa một cái ổ nhỏ, không ngờ Chu Đình Dực lại lên tiếng trước: "Ổ trong cửa hàng chất lượng không tốt lắm, tôi nghĩ nên mua một cái trên mạng, nên đành để nó chịu thiệt làm ‘nhóc lang thang’ vài ngày vậy.”

Tống Niên đã lớn tuổi, nhìn thấy chú chó con đáng yêu cũng rất thích, cười nói: “Tôi sẽ làm cho nó một chiếc giường nhỏ trước, hiện giờ giao hàng rất nhanh, mua ổ trên mạng thì tầm ngày mai hoặc ngày kia là đến rồi.”

Tống Niên vừa nói vừa đặt túi thú cưng xuống đất, kéo khóa và để Peppa ra ngoài.

Peppa trong túi dường như biết được mình có thể ra ngoài, đầu tiên là cẩn thận thò đầu ra ngửi ngửi xung quanh, sau đó mới chầm chậm bước ra khỏi túi, tiếp tục ngửi mùi trong phòng khách. Ngay giây tiếp theo, dường như ngửi thấy mùi hương yêu thích, Peppa lập tức trở nên vui vẻ, dùng đôi chân nhỏ nhắn chạy thẳng tới, ôm lấy cẳng chân An Tự.

“Cậu chủ, nó thích cậu lắm đấy.” Tống Niên bị chọc cười, trêu ghẹo nói.

An Tự cảm nhận được sự tiếp xúc từ chân, khẽ mỉm cười, sau đó ngồi xổm xuống, xoa đầu nhỏ của Peppa, cảm nhận đôi tai mềm mại của nó run rẩy trong lòng bàn tay.

"Chào mừng về nhà."

An Tự thầm nói trong lòng.

Không biết có phải đã nghe được tiếng lòng của An Tự hay không, Peppa vậy mà chủ động dùng đầu cọ vào tay An Tự, rồi liếʍ tay cậu một cái như để đáp lại.

Lòng bàn tay hơi ngứa, An Tự nheo mắt cười.

Chu Đình Dực vẫn luôn đứng bên cạnh quan sát một người một chó hòa hợp với nhau, hắn cũng ngồi xổm xuống, chua xót nói: “Đồ không có lương tâm, là tao mua mày về mà, vậy mà chỉ tìm An Tự.”

An Tự nghiêng đầu, nụ cười trên mặt chưa kịp thu lại, liền nói: “Là anh tặng nó cho tôi mà.”

Nói xong, cậu lại cúi đầu chơi đùa với Peppa, không hề để ý đến vẻ mặt ngẩn ngơ thoáng qua của Chu Đình Dực.

An Tự chơi với Peppa một lúc, rồi để nó tự do chạy nhảy.

Đồ dùng cho thú cưng mua từ cửa hàng thú cưng không nhiều, hầu hết đều là những thứ cần thiết, ngay cả thức ăn cho chó cũng chỉ mua một túi nhỏ đủ ăn trong hai ngày vì sự kén chọn của Chu Đình Dực.

Vậy nên sắm đồ cho Peppa trở thành chuyện quan trọng nhất hiện giờ, nhưng An Tự chưa từng tiếp xúc với việc mua sắm trực tuyến, nên chuyện này chỉ đành giao cho Chu Đình Dực đảm nhiệm.

Chu Đình Dực lấy điện thoại ra, cũng là một chiếc điện thoại mới, cùng kiểu dáng với An Tự, chỉ khác màu sắc, của An Tự màu trắng, còn của Chu Đình Dực màu đen.

An Tự ngồi một bên, lơ đãng xem TV, thực ra tâm trí đều đặt hết vào Chu Đình Dực.

Nhìn qua, có vẻ Chu Đình Dực rất quen thuộc với việc mua sắm trực tuyến, ngón tay lướt trên màn hình rất nhanh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Tình trạng mất trí nhớ của Chu Đình Dực có lẽ rất khác so với mình.

An Tự thầm nghĩ.

Bản thân cậu thì khả năng nhận thức đã suy giảm, gần như không có cảm giác quen thuộc với những thứ mới mẻ hiện nay, cho dù đôi lúc có một chút cảm giác mơ hồ, nhưng khi nghĩ kỹ thì lại hoàn toàn không nhớ ra.

Còn Chu Đình Dực có vẻ thích nghi rất tốt với mọi thứ xung quanh. Ngoại trừ khả năng thích nghi bẩm sinh, hắn có lẽ thuộc dạng mất trí nhớ gián đoạn, chỉ quên một phần sự việc, ví dụ như hắn không nhớ An Tự là ai.

Thật ra bây giờ An Tự vẫn có chút không tin rằng Chu Đình Dực đã hoàn toàn quên cậu, nhưng biểu hiện của Chu Đình Dực quá tự nhiên, hoàn toàn không huênh hoang khoác lác như trước, cũng không làm ra những việc kỳ quặc với An Tự, thậm chí còn vô cùng thân thiện.

Thật lòng mà nói, An Tự có chút cảm kí©ɧ ŧìиɧ huống hiện tại, bởi vì cậu thật sự không muốn ở chung một mái nhà với Chu Đình Dực của trước đây.

An Tự thất thần suy nghĩ, Chu Đình Dực trên chiếc ghế sofa đơn bỗng nhiên có động tĩnh.

Chu Đình Dực ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn An Tự, phát hiện ra cậu cũng đang nhìn mình, dường như có chút ngạc nhiên, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

An Tự không biết tại sao hắn lại nói vậy, chớp chớp mắt đầy vẻ khó hiểu.

Chu Đình Dực cười, hỏi cậu tại sao lại nhìn hắn.

An Tự hơi ngơ ra, sau đó không chút cảm xúc quay mặt sang chỗ khác, giấu đầu lòi đuôi cầm điều khiển TV đổi kênh, trên người dường như viết rõ bốn chữ "anh nghĩ nhiều rồi".

An Tự nghe thấy Chu Đình Dực bật cười.

Chậc.

"Anh có chuyện gì?" Cậu lạnh lùng hỏi.

“À, có đấy." Chu Đình Dực nhịn cười, nhưng linh cảm mách bảo An Tự sắp nổi giận, vậy nên hắn đã biết điều mà ngừng cười, vẫy tay về phía An Tự: "Cậu đến xem cái ổ này mua cho Peppa được không?"