An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 20: Ánh trăng

Nhắc đến chuyện liên quan đến Peppa, An Tự liền chú ý tới, không để ý đến nụ cười vừa rồi của Chu Đình Dực, nhanh chóng đứng lên, đi đến ngồi cạnh Chu Đình Dực trên chiếc ghế sofa đơn.

Peppa đang đại chiến ba trăm hiệp với chiếc dép lê, khi nghe thấy tên của mình liền dừng lại, nhìn về phía hai người ngồi trên ghế sofa, đôi tai nhỏ giật giật, sau đó lập tức ném dép đi, chạy thẳng đến bên chân An Tự, nó đứng lên, đặt hai chân trước lên chân cậu, khẽ kêu vài tiếng.

An Tự bị ánh mắt khát khao của Peppa làm cho bật cười, cậu đưa tay bế nó lên, đặt trên đùi.

"Nhân viên cửa hàng nói không sai... Peppa của chúng ta thật biết làm nũng, người biết làm nũng thường có phúc nhất đúng không?" Chu Đình Dực đột nhiên nói, còn đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi Peppa, Peppa không hiểu gì, ngốc nghếch liếʍ liếʍ chiếc mũi đang ngứa.

An Tự không đáp lời Chu Đình Dực, mà nói thẳng: "Đưa tôi xem cái ổ mà anh nói đi."

Chu Đình Dực đưa điện thoại cho An Tự. Trên màn hình là một chiếc ổ, thay vì nói là ổ, thực ra nó giống một chiếc ghế sofa nhỏ hơn, hai bên có tay vịn che chắn, phía sau còn có lưng tựa, tổng thể trông rất mềm mại.

"Không gian mở như vậy sẽ cho nó thoải mái lăn lộn, kích thước này cũng vừa vặn." Chu Đình Dực giải thích.

An Tự chưa hiểu rõ về những thứ này, nhưng chiếc ổ này nhìn qua trông khá ổn.

"Nếu cậu không yên tâm, có thể xem nhận xét của người mua khác, hoặc chọn cái khác cũng được."

Nhận xét...

An Tự thử kéo màn hình xuống, quả nhiên thấy phần “Đánh giá của người mua”.

Hầu hết đều là nhận xét tốt, còn có nhiều người chia sẻ ảnh chó nhà họ sử dụng, nhìn qua đều trông rất thoải mái.

"Chọn cái này đi." An Tự trả lại điện thoại cho Chu Đình Dực.

"Vậy tôi đặt hàng nhé?" Chu Đình Dực hỏi.

"Ừ.”

An Tự thấy ngón tay của Chu Đình Dực nhấp vài cái trên màn hình, sau đó điện thoại nhanh chóng phát ra tiếng “ting ting”, Chu Đình Dực giơ điện thoại lên cho An Tự xem: "Mua xong rồi, hai ngày nữa là tới."

"Ừm, cảm ơn."

"Không cần cảm ơn."

Chu Đình Dực chuyển điện thoại về lại phía mình, nhưng không đóng app mà tiếp tục lướt xem. Rất nhanh sau đó, tiếng thông báo giao dịch thành công liên tiếp vang lên.

An Tự tò mò, không kìm được hỏi: "Anh lại mua thêm thứ gì nữa à?"

"Ừ." Chu Đình Dực đáp, lần này không trực tiếp đưa điện thoại cho An Tự, mà là nghiêng người sang bên phải, đặt điện thoại ở giữa hai người để An Tự cũng có thể nhìn thấy màn hình: "Tôi mua thêm thức ăn và bát ăn cho nó, còn có một ít sữa tắm và đồ vệ sinh, bây giờ tôi đang muốn mua thêm máy cho ăn và uống tự động."

"Máy cho ăn tự động?"

"Đúng vậy. Sau này chúng ta đi làm ở công ty không thể lúc nào cũng chăm sóc nó được, ông Tống cũng có việc riêng phải làm, cho nên mấy cái máy tự động này tiện lợi hơn."

An Tự không ngờ Chu Đình Dực còn có một mặt tỉ mỉ như vậy, gần như đã có cái nhìn mới về hắn.

"Đừng nhìn tôi như thế." Chu Đình Dực nhìn thoáng qua vẻ mặt của An Tự, cười nói: "Tôi đã mang nó về, nên phải có trách nhiệm, nhất định phải cho nó những thứ tốt nhất."

Đây là lần đầu tiên An Tự nghe Chu Đình Dực nói ra những lời như vậy. Chu Đình Dực mà cậu biết trước đây luôn là người hay nói lời ngon tiếng ngọt, ăn nói màu mè, chưa bao giờ nghiêm túc như thế này.

Sau đó, An Tự tận mắt nhìn thấy Chu Đình Dực cẩn thận chọn mua một chiếc máy cho ăn tự động, còn có cả chức năng cho uống nước tự động.

Cậu còn thấy Chu Đình Dực thảo luận kỹ càng với nhân viên chăm sóc khách hàng về chất lượng và cách sử dụng máy, rồi mới yên tâm đặt hàng.

Đến đây, những thứ cần thiết cho cuộc sống của Peppa cơ bản đã đầy đủ, chỉ cần chờ vài ngày để hàng được giao đến.

Tống Niên mang trà trái cây tới cho hai vị chủ nhân, nhìn thấy dáng vẻ An Tự và Chu Đình Dực nghiêm túc thảo luận, trên mặt ông hiện lên vẻ vui mừng.

Bên cạnh cậu chủ nhỏ cuối cùng cũng có người để trò chuyện.

Một ngày bận rộn trôi qua, đến lúc An Tự chuẩn bị đi ngủ, cậu không đọc sách rồi mới ngủ như thường lệ, mà nhẹ nhàng xuống lầu, đi đến cái ổ tạm thời của Peppa ở góc phòng khách, xoa xoa bụng nhỏ của Peppa.

Peppa thấy chủ nhân đến, phấn khích lăn người dậy, vui vẻ muốn sủa lên vài tiếng.

An Tự nhanh tay lẹ mắt "suỵt" một tiếng, chú chó nhỏ hiểu ý im miệng, tiến tới rúc vào tay An Tự, nhỏ giọng rêи ɾỉ làm nũng.

Đèn chùm trong phòng khách không bật, chỉ có ánh sáng từ một chiếc đèn sàn, đèn không sáng lắm, tỏa ra ánh sáng vừa nhẹ nhàng vừa ấm áp, chiếu sáng một lối đi nhỏ dẫn đến phòng bếp.

Ổ nhỏ của Peppa đặt gần chiếc đèn sàn, ánh sáng nhẹ nhàng nhưng không quá chói mắt.

An Tự nhẹ nhàng vuốt ve lưng Peppa, thấy nó thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, cuối cùng từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Cậu chưa ngủ à?"

"Suỵt…"

An Tự giơ ngón trỏ lên môi, nhìn Chu Đình Dực đang cầm cốc nước đi vào bếp bằng ánh mắt cảnh cáo.

Chu Đình Dực nhìn thoáng qua Peppa đang ngủ ngon lành, hạ giọng thì thầm: "Sao cậu còn chưa ngủ?"

An Tự đứng lên, chỉnh lại cổ áo ngủ bị lệch.

"Đi ngủ ngay đây." Cậu nói nhỏ, sau đó liếc nhìn ly thủy tinh trên tay Chu Đình Dực: "Uống nước à?"

"Ừ."

"Vậy anh đi đi." An Tự tránh sang một bên, nhường đường vào bếp cho Chu Đình Dực.

Chu Đình Dực không di chuyển, mà chăm chú nhìn vào mắt An Tự, cứ yên lặng nhìn như vậy một lúc, đến tận khi An Tự nhíu mày định mở miệng hỏi. Nhưng hắn không cho An Tự cơ hội, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon..."

Nghe An Tự đáp lại lời chúc ngủ ngon, Chu Đình Dực có vẻ hài lòng, không nán lại mà đi thẳng vào bếp.

An Tự đứng yên tại chỗ, cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy, lúc này mới quay người trở về phòng.

Cửa phòng được cậu nhẹ nhàng đóng lại, vang lên tiếng “cạch” nho nhỏ.

Trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng cũng không kéo rèm, ánh trăng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào trong phòng.

Hôm nay không chỉ là Ngày Quốc tế Thiếu nhi, mà còn là rằm tháng Năm âm lịch, trăng rất tròn và sáng.

Cả căn phòng ngủ dường như tràn ngập ánh trăng, An Tự đứng tựa vào cửa phòng, nhìn về phía chậu cây mà Tống Niên đặt bên cửa sổ để trang trí, cuối cùng khẽ thở dài.

Nếu Chu Đình Dực có thể duy trì trạng thái hiện tại mãi mãi thì tốt biết mấy.

---------------------------

Thật ra An Tự đúng là một đứa trẻ sợ cô đơn.