An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 18: Cún cưng

Beta: Chang

"Xin chào..." An Tự chào hỏi, ánh mắt lướt qua cửa hàng một vòng, trả lời: "Ừm, để xem trước đã."

"Được ạ~" Anh chàng nhân viên không ép buộc, cho An Tự thoải mái nhìn ngắm, như vậy giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cửa hàng thú cưng này không lớn, dường như chỉ bán chó, ngoài quầy phía trước cửa hàng và các kệ hàng còn đặt các vật dụng cho thú cưng, trên các bức tường còn được treo các loại l*иg sắt đẹp mắt.

Những chiếc l*иg đó không chỉ được làm bằng lưới sắt lạnh lẽo, mà xung quanh còn được bọc kỹ càng bằng sợi bông đủ màu sắc, giống như những đám mây mềm mại, làm cho toàn bộ cửa hàng trông như một khung cảnh trong mơ.

An Tự bắt đầu từ bức tường bên phải cạnh cửa ra vào, nhìn qua từng thứ một.

Ở đây hầu hết đều bán cún con, từ những chú chó nhỏ nhắn bằng một bàn tay, đến những chú chó đã có thể tung tăng chạy nhảy, một số nằm ở góc l*иg yên tĩnh ngủ, một số lại năng động hoạt bát, khi thấy có người lạ đến gần, chúng không hề sợ hãi, ngược lại còn dán vào l*иg sắt nhìn chằm chằm An Tự, đuôi nhỏ vẫy vẫy vui mừng.

Sau khi nhìn qua một vòng, An Tự đi đến cạnh cửa sổ, cũng chính là chiếc l*иg có con Corgi nhỏ hai người nhìn thấy lúc đầu.

Trên l*иg treo một tấm biển, trên đó ghi con Corgi này đã bốn tháng tuổi, đúng là độ tuổi tinh nghịch, nhưng con Corgi nhỏ này tuy là lanh lợi, nhưng nhìn qua cũng không hề quậy phá.

“Nhóc này rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ sủa bậy, cũng rất biết làm nũng, cho nên mỗi lần đều thưởng em ấy ăn nhiều nhất." Nhân viên của hàng đứng gần An Tự đúng lúc nói.

An Tự đang quay lưng về phía nhân viên, vậy nên nhân viên không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu, nhưng Chu Đình Dực đứng cạnh An Tự có thể thấy được.

Chỉ thấy người đàn ông cao ráo trước mặt hơi nhíu mày, sau đó trêu chọc: "Ừm, con người đều thích những thứ biết làm nũng."

An Tự không để ý tới lời nói hay hành động của Chu Đình Dực, cậu đang tập trung nhìn cún con.

Con Corgi nhỏ này hình như thực sự rất thích An Tự, móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng cào vào l*иg, lông xù trên đỉnh đầu cũng liên tục dụi về phía trước, giống như muốn An Tự vuốt ve nó.

An Tự bị chọc cười, cậu đưa ngón trỏ qua khe hở của l*иg sắt, nhẹ nhàng chạm vào chân của chú chó nhỏ, coi như bắt tay chào hỏi.

“Nó có mắc bệnh không? Tiêm phòng đầy đủ chưa?" Phía bên kia, Chu Đình Dực lên tiếng hỏi nhân viên cửa hàng.

Anh chàng nhân viên phản ứng rất nhanh, trình bày một cách trôi chảy về toàn bộ lý lịch của chó nhỏ, kể cả tình trạng của ba mẹ, chỉ thiếu tổ tiên tám đời là chưa nói.

"Vậy thì chọn nó đi, các thủ tục đã hoàn tất chưa?"

Chu Đình Dực quyết định rất dứt khoát, cuối cùng An Tự cũng phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn, sau đó lại chuyển sang thắc mắc: "Anh muốn mua nó?"

"Đúng vậy, tôi rất thích nó." Chu Đình Dực gật đầu như thật, nghiêng đầu vẫy tay với chú Corgi nhỏ.

Tay phải của An Tự buông thõng xuống, nhẹ nhàng dùng móng tay cái chọc đầu ngón trỏ, bởi vì lúc nãy cậu vừa mới dùng nó để "bắt tay" với cún con.

"Ở nhà có thể nuôi thú cưng không?" Chu Đình Dực hỏi, nhưng hắn không phải đang tham khảo ý kiến của An Tự, mà là muốn thông báo.

An Tự: "Có thể..."

Sau khi nói xong hai từ này, An Tự cảm thấy có chút chột dạ, cậu không biết tại sao Chu Đình Dực lại đột nhiên mua chú chó nhỏ này, cậu chỉ biết là bây giờ cậu cảm thấy rất vui.

Từ nhỏ An Tự đã thích chó, và những chú chó cũng đặc biệt thích gần gũi với cậu, nhưng cậu vẫn luôn không có cơ hội nuôi chúng, không ngờ hôm nay mơ ước lại có thể trở thành hiện thực.

Chu Đình Dực làm xong các thủ tục, không hề cẩu thả, đợi đến khi An Tự hồi thần lại, hai người đã rời cửa hàng với túi vận chuyển thú cưng.

"Còn muốn dạo phố nữa không?" Chu Đình Dực hỏi, trên tay đang cầm "chiến lợi phẩm" của mình.

Tâm tư của An Tự đã dồn hết toàn bộ vào cún cưng, nào còn rảnh rỗi quan tâm đến việc đi dạo nữa, cậu nhẹ giọng trả lời: "Không đi nữa."

"Được, cậu giúp tôi cầm một chút, tôi gọi cho tài xế."

“Để tôi gọi cho.” An Tự sợ mình cầm túi vận chuyển thú cưng không nổi, vậy nên đã chủ động lấy điện thoại ra liên lạc với tài xế.

Tài xế vẫn luôn ngồi chờ ở gần khu phố thương mại, sau khi nhận cuộc điện thoại liền nói rằng sẽ mau chóng đến, nhờ An Tự và Chu Đình Dực đi thêm một đoạn ngắn về phía đường lớn để đợi.

Vậy nên An Tự và Chu Đình Dực đã ra khỏi cửa hàng thú cưng, đi về phía địa điểm đã hẹn.

Chu Đình Dực không chịu đi đứng đàng hoàng, vừa đi vừa đưa túi vận chuyển lên cao ngang ngực, dùng tay chơi với chó nhỏ qua khe hở của túi.

An Tự lo lắng nhìn Chu Đình Dực, sợ hắn sẽ làm rớt cún con, chỉ mới đi một đoạn đường ngắn đã liên tục cảm thấy bất an.

"Hay là cậu đặt cho nó một cái tên đi?" Chu Đình Dực đột nhiên nói.

An Tự ngơ ra một lúc, nhịn xuống cảm giác kích động trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Anh mua nó mà, nên là anh tự đặt tên cho nó đi..."

Nghe thấy điều này, sự chú ý của Chu Đình Dực đã chuyển từ chó nhỏ sang gương mặt của An Tự, hắn chăm chú nhìn cậu một lúc, khiến cho An Tự phát cáu, buột miệng nói ra một câu: "Anh nhìn tôi làm gì?"

Chu Đình Dực bỏ cái đầu đang bốc khói của An Tự sang một bên, hướng về phía con Corgi nhỏ không sợ người lạ, suýt sáo một cái, sau đó nói: "Vậy thì để tôi đặt?"

An Tự: "Ừm… anh đặt đi."

“Nhóc con, từ giờ trở đi mày nằm trong tay tao." Chu Đình Dực đột nhiên nói ra một câu như vậy, nghe như một tên ác bá.

An Tự hung dữ liếc xéo Chu Đình Dực, chỉ nghe Chu Đình Dực tiếp tục nói: “Đặt cho mày cái tên thế nào cho hay nhỉ… Vậy thì gọi là Peppa đi! Giống tên một ngôi sao, vừa có phong cách Tây vừa may mắn!"

An Tự: "..."

Peppa là ai? Ngôi sao nào? Tại sao cậu lại không biết?

Lần này Chu Đình Dực không hỏi ý kiến của An Tự nữa, mà bắt đầu đánh nhịp gọi tên: “Peppa, Peppa.”

An Tự bị tiếng gọi "Peppa" của Chu Đình Dực làm phiền đến nhức đầu, nhanh chóng ngăn hắn lại: "Vẫn đang ở ngoài đường, anh chú ý một chút đi."

Thật ra không thể trách An Tự được, bởi vì hành động của Chu Đình Dực thực sự giống như một thằng thiểu năng trí tuệ, trên đường đi không biết đã thu hút bao nhiêu ánh mắt đánh giá.

Chu Đình Dực không cãi lại, nghe lời An Tự không làm ra dáng vẻ ngốc nghếch ấy nữa, lần nữa chuyển sự chú ý sang người An Tự: “Thấy thế nào, cậu có thích không?"

An Tự: "Tạm được."

An Tự cảm thấy cắn rứt lương tâm, tại vì cậu nói dối.

"Đúng rồi, hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi phải không?" Không ngờ Chu Đình Dực không tiếp tục chủ đề trước đó, mà lại nhắc đến ngày Quốc tế Thiếu nhi chẳng hề liên quan.

An Tự không hiểu, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại.

Chu Đình Dực nói tiếp: "Peppa của chúng ta mới chỉ bốn tháng tuổi, cũng là một "đứa trẻ" đấy... Peppa, Tết thiếu nhi vui vẻ nha."

An Tự cảm thấy Chu Đình Dực thật trẻ con, nhưng cũng cảm thấy bản thân trẻ con chẳng khác gì hành động của Chu Đình Dực.

“An Tự.”

An Tự quay mặt đi không muốn nói chuyện với hắn, Chu Đình Dực bên cạnh lại bám theo không bỏ.

An Tự quyết định lần này tuyệt đối sẽ không để ý đến hắn.

Nhưng Chu Đình Dực không quan tâm An Tự có để ý đến mình hay không, nhân lúc An Tự không nhìn về phía này, Chu Đình Dực bất ngờ đi từ bên cạnh đến trước mặt cậu, nhấc túi vận chuyển lên, trực tiếp nhét vào vào l*иg ngực An Tự.

An Tự giật mình, nhanh chóng đưa tay ôm lấy túi vận chuyển thú cưng.

"Anh làm cái…"

"Đây là quà của cậu." Chu Đình Dực đứng trước mặt nở nụ cười: "Quốc tế Thiếu nhi vui vẻ, An Tự."

--------------------

Peppa: Tôi có ba rồi! Còn là hai người nữa!