An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 17: Tết thiếu nhi

Beta: Chang

Hai người một trước một sau về đến nhà. Tống Niên đón họ vào cửa, dì Vương nấu ăn cũng từ trong bếp đi ra chào đón, thế là Chu Đình Dực lại dùng tốc độ cực nhanh lấy lòng được một người dì khác.

An Tự và Chu Đình Dực ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng, vị trí vẫn như hôm qua, hai người đối diện nhau.

Tống Niên ở bên cạnh luôn sẵn sàng phục vụ.

Bữa sáng hôm nay là do dì Vương đích thân chuẩn bị, bổ dưỡng và ngon miệng, trứng ốp la chảy lòng đỏ vàng ươm, ăn mỗi miếng đều là một sự tận hưởng thơm ngon.

"Đúng rồi cậu chủ, hôm nay trời đẹp, cậu có muốn ra ngoài đi dạo một vòng không?" Tống Niên đang rót sữa cho An Tự, lên tiếng dò hỏi.

An Tự nuốt thức ăn trong miệng xuống, đáp: "Cũng được, nhưng tôi không biết đi đâu."

“Mấy năm gần đây thành phố đã mở thêm một số khu phố thương mại mới, rất nhộn nhịp." Tống Niên nói.

An Tự suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy ra ngoài đi dạo cũng không tệ lắm, hiện tại ký ức của cậu dừng lại ở mười năm trước, mà theo những gì tìm hiểu mấy ngày nay, cậu biết thành phố B đã có rất nhiều thay đổi so với trước đây, cậu khá tò mò về điều đó. Hơn nữa, cậu cũng cho rằng việc mình thường xuyên tiếp xúc với những thứ mới mẻ sẽ có lợi cho việc khôi phục trí nhớ.

Nghĩ đến đây, An Tự gật đầu quả quyết: “Cứ như vậy đi, chiều nay tôi sẽ đi dạo một vòng."

"Tôi có thể đi cùng cậu không?" Chu Đình Dực ngồi đối diện An Tự đột ngột chen ngang.

An Tự ngẩng đầu, môi khẽ mím.

Nói thật, cậu muốn từ chối, tất nhiên không chỉ đơn giản vì người đưa ra yêu cầu là Chu Đình Dực, mà là vì bản thân cậu không quen ra ngoài cùng người khác, nói đúng hơn là mấy việc đi dạo hay mua sắm này.

"Tôi nghĩ đây là một ý kiến hay, thưa cậu chủ."

An Tự không ngờ Tống Niên lại đột ngột nói vậy, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hiền hậu của ông, ánh mắt có chút hoang mang.

Tống Niên cười nói: “Cậu và Chu tiên sinh hiện tại đều mất trí nhớ, cùng nhau ra ngoài đi dạo nhiều hơn không chỉ có thể tăng thêm tình cảm, mà còn có thể giúp đỡ lẫn nhau đẩy nhanh quá trình hồi phục căn bệnh, một công đôi việc, cậu thấy có đúng không?”

An Tự cảm thấy không ổn.

Nhưng vì Tống Niên một mực nài nỉ, cậu lại không nỡ làm mất lòng Tống Niên, đắn đo một lúc lâu, đành phải gật đầu đồng ý.

Thấy An Tự chấp nhận đề nghị của mình, Tống Niên vô cùng vui vẻ, còn Chu Đình Dực có vui hay không…

An Tự thực ra không muốn biết, nhưng cậu vẫn vô thức ngẩng đầu nhìn Chu Đình Dực, phát hiện người ngồi ở phía đối diện đang nhìn mình với nụ cười trên môi, không hiểu sao, An Tự bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, vậy nên cậu vội vàng cúi đầu xuống, tiếp tục ăn nửa quả trứng ốp la còn lại trong chén của mình.

Vào buổi chiều, An Tự và Chu Đình Dực cùng nhau lên chiếc xe do Tống Niên sắp xếp, xe chạy êm ái đến đích, hai người trên xe lần lượt bước xuống.

Khi tự mình đứng trên đường phố, An Tự mới nhận ra bản thân mình nhỏ bé đến nhường nào giữa nơi này, những tòa nhà cao tầng xung quanh như những cây cổ thụ khổng lồ trong thần thoại, gần như không thể nhìn thấy mái nhà.

Thành phố B trong trí nhớ của cậu cũng có nhiều tòa nhà cao tầng, nhưng không cao như vậy, số lượng cũng không nhiều như vậy.

Quảng trường lớn trước mặt hai người vô cùng nhộn nhịp, ngay cả đang trong giờ làm việc cũng tấp nập người qua lại.

Vóc dáng của An Tự và Chu Đình Dực đều cao ráo, đứng cạnh nhau trông vô cùng nổi bật, may mắn là hôm nay ra ngoài ăn mặc tương đối bình thường, kín đáo, còn đội mũ, nếu không với độ nổi tiếng của họ, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Nhưng mà, việc hai người họ ngang nhiên đứng giữa đường như thế cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người ở quảng trường, nhiều người đi ngang qua đều không kiềm chế được mà nhìn lại hai lần.

"Hay là chúng ta đi tìm một cửa hàng để mua sắm? Ở đây có quá nhiều người." Chu Đình Dực nghiêng người né tránh ánh mắt đánh giá của một cặp đôi, nói lời đề nghị với An Tự.

An Tự kéo thấp vành mũ lưỡi trai, cảm thấy đề nghị này cũng không tồi, vậy nên cậu chọn đại một hướng, cúi đầu bước đi, Chu Đình Dực theo sát phía sau.

Hai người đi bên trong con đường nhỏ, ngược với dòng người đông đúc, đi được một đoạn, nhận thấy xung quanh vắng người hơn mới chậm rãi dừng bước.

Lúc này An Tự mới nhận ra, những người trên đường dường như đều đang đi về phía quảng trường, cậu có chút tò mò quay đầu lại nhìn, đúng như suy nghĩ của cậu, một số người thậm chí còn vội vàng chạy nhanh hơn.

Chu Đình Dực nhìn ra được thắc mắc trong lòng An Tự, giải thích: “Vừa nãy tôi thấy trên quảng trường tổ chức hoạt động Ngày Quốc tế Thiếu nhi, có lẽ bọn họ đều đến để tham gia."

"Ngày Quốc tế Thiếu nhi?"

"Ừm." Chu Đình Dực gật đầu: "Hôm nay là ngày một tháng sáu, Ngày Quốc tế Thiếu nhi."

An Tự "ồ" một tiếng, thu lại tầm mắt, không tỏ ra hứng thú với chuyện đó, tiếp tục đi về phía trước.

Chu Đình Dực đuổi theo, hỏi: "Cậu không quan tâm à?"

An Tự cảm thấy khó hiểu: "Tại sao phải quan tâm?"

Chu Đình Dực nghẹn họng: "Lỡ như... rất thú vị thì sao?"

"Thì liên quan gì đến tôi?" An Tự nói: "Tôi không cần phải đón ngày Quốc tế thiếu nhi."

Chu Đình Dực không còn lời nào để nói, An Tự liếc nhìn hắn, cảm thấy tên này một ngày nào đó bị cậu làm cho nghẹn họng đúng là chuyện khá mới lạ.

Kết quả là, cậu phát hiện Chu Đình Dực không biết bỗng nhiên nhìn thấy gì, đứng im không nhúc nhích, cứ thế quan sát xung quanh một lúc, sau đó bước nhanh đến trước tủ kính của một cửa hàng, ngồi xổm xuống.

An Tự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đành phải dừng lại theo, phát hiện tủ kính trước mặt Chu Đình Dực là của một cửa hàng thú cưng, lúc này Chu Đình Dực đang ngồi xổm ở đó, trêu đùa với một chú Corgi nhỏ qua lớp kính.

"An Tự, cậu qua đây!" Chu Đình Dực đột nhiên gọi.

Không biết có phải vì chú chó Corgi trong tủ kính quá dễ thương hay không, An Tự vậy mà đã bị lay động, bước từng bước về phía Chu Đình Dực.

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động tiến về phía hắn.

"Cậu nhìn con Corgi này, đáng yêu lắm đúng không?" Chu Đình Dực vươn tay chỉ vào con Corgi nhỏ, hỏi.

Con Corgi nhỏ dường như biết rằng người trước mặt đang giới thiệu mình cho một người khác, vậy nên nó đứng lên bằng hai chân sau, chân trước đặt lên l*иg sắt, lè lưỡi nhỏ ra, dùng đôi mắt đen to tròn nhìn chằm chằm vào An Tự.

An Tự thừa nhận, cậu bị sự dễ thương này làm rung động rồi.

Thật sự quá đáng yêu.

Chu Đình Dực nhìn An Tự, cười nói: “Có muốn vào xem không?"

Ánh mắt của An Tự từ con Corgi nhỏ chuyển sang khuôn mặt của Chu Đình Dực, sau đó lại quay lại nhìn Corgi, mím môi không nói lời nào.

Nhưng Chu Đình Dực nhận ra sự do dự của An Tự, hắn đứng lên, đi thẳng về phía bên phải mở cửa kính của cửa hàng thú cưng ra, sau đó nhường đường, mời An Tự: "Đi thôi, vào xem cũng không mất miếng thịt nào. Xin mời…"

An Tự đứng yên tại chỗ, nhìn vào cánh cửa đã được mở ra, cửa hàng thú cưng chứa đầy vẻ “dụ dỗ”, sau một hồi đấu tranh tư tưởng mãnh liệt… cuối cùng vẫn không cưỡng lại được mà bước vào.

"Xin chào~ Chào mừng đến với "Hành tinh thú cưng", hai anh đến chọn cún cưng đúng không ạ? Cún cưng ở đây đều rất khỏe mạnh và đáng yêu!" Anh chàng nhân viên của cửa hàng đã chú ý đến hai người đàn ông trẻ tuổi ngoài cửa kính từ lâu, vậy nên đã nhanh chóng chào đón.