“Không có món nào hợp khẩu vị sao?”
Sản xuất Lâm bưng một đĩa thức ăn đầy bước lại gần, mỉm cười nhìn người còn như đang phân vân – Du Dã.
Du Dã nhanh chóng phản ứng kịp, lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Tôi muốn ăn chứ, nhưng giờ đang phải ăn kiêng”.
Nói đoạn hắn cười buồn: “Ngoại hình của tôi vẫn có hơi ‘khỏe mạnh’ quá so với nhân vật, không được tiêu thụ quá nhiều calo”.
Du Dã cũng không nói dối, hắn đã hỏi Tống Tử Giác, biết được rằng đạo diễn Hoài thực sự yêu cầu hắn kiểm soát khẩu phần ăn vì vai diễn trong .
“Vậy thì tiếc quá, đồ ăn trên thuyền đều do bếp trưởng của khách sạn Thiên Nga cung cấp, ngon vô cùng”. Sản xuất Lâm nói với vẻ tiếc nuối, gã nhìn cậu thanh niên với sắc mặt trắng bệch gầy gò hơn hẳn so với ấn tượng, ngỏ ý quan tâm: “Đạo diễn Hoài hà khắc với diễn viên mới quá, ăn uống kiểu này lâu ngày liệu cậu có chịu được không?”
Du Dã gật đầu: “Người đại diện có chuẩn bị thực phẩm dinh dưỡng cho tôi rồi, đảm bảo đủ năng lượng cho cả ngày”.
“Tôi nghe có ai đang nói gì mình đúng không”.
Hoài Thụ mang đĩa thức ăn lại đây, Du Dã nhìn những thứ y mang theo, một tảng bò bít tết to và một miếng bánh óc chó ngọt ngấy, ngoài ra còn có một ly kem lớn và bánh phô mai.
Ăn rất khỏe, lượng đường vượt mức cho phép.
Du Dã nuốt nước bọt trong vô thức, những thứ Hoài Thụ mang qua đều là thức ăn khoái khẩu của hắn ở thế giới thực, xem ra hai người không chỉ có màu mắt giống nhau mà khẩu vị cũng tương tự.
Nhưng hiện Du Dã đã mất đi niềm vui khi được ăn, giờ chúng chỉ mang đến những cơn buồn nôn khổ sở cho hắn.
Sản xuất Lâm nhướn mày, đùa lại một câu: “Đang nói cậu bắt nạt người mới, để người ta phải ôm bụng đói đi đóng phim cho cậu đấy”.
Du Dã chạm mắt với Hoài Thụ rồi nhanh chóng dời qua phía nhà sản xuất Lâm, nhà sản xuất Lâm tinh nghịch chớp mắt với hắn.
Du Dã cũng lộ ra vẻ ngại ngùng rất hợp thời.
“Vậy sao?” Hoài Thụ chú ý đến ánh mắt tránh né cùng với động tác nuốt của Du Dã, “Nếu muốn ăn thì cũng…”
Hoài Thụ chưa dứt lời, Du Dã đã vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không đói”.
Vừa nói yết hầu của hắn lên xuống, nhưng đây chỉ xuất phát từ bản năng diễn xuất với sự hiểu biết về nhân vật mà thôi.
Hoài Thụ hạ giọng, như đang nói đùa: “Vậy có thèm ăn không?”
Du Dã sửng sốt một chút, lại lắc đầu: “Cũng không thèm lắm”.
Hoài Thụ và sản xuất Lâm đều bật cười, sản xuất Lâm khen: “Thật là một cậu nhóc đáng yêu, không giống lời đồn chút nào”.
Thật ra bản thân Hạ Bách Đông vốn không phải một tên con nhà nghề kiêu căng, hắn đối nhân xử thế cũng chân thành thẳng thắn, chỉ bởi vì diễn xuất quá tệ, đi show cũng không biết cách thể hiện ra mặt tốt của mình nên phải mang khá nhiều tiếng xấu.
Hoài Thụ đưa ra đề nghị: “Không ăn gì cũng được, nhưng rượu ở đây thì phải thử nhé, bỏ qua thì rất đáng tiếc”.
Du Dã: “Được thôi”.
Hắn cùng Hoài Thụ đi tới quầy bar trên thuyền, Hoài Thụ cẩn thận chọn lựa một hồi, cuối cùng y chọn một chai rượu vang nhìn có vẻ lâu năm trên tủ rượu.
Du Dã luôn theo dõi vị đạo diễn tuổi trẻ tài cao này từ đầu đến cuối, liệu y có phải là nhân vật ma cà rồng trong mục tiêu không?
Nhưng từ đôi bàn tay được cắt tỉa gọn gàng đến đĩa thức ăn phong phú đều là lý do để Du Dã loại y khỏi danh sách tình nghi là ma cà rồng.
Ba người ngồi chung một chỗ, Hoài Thụ bắt đầu bàn bạc với nhà sản xuất Lâm về phương hướng đầu tư và vấn đề sản xuất, còn Du Dã lẳng lặng ngồi ở một bên, uống hết ly này đến ly khác.
Sản xuất Lâm ăn rất nhanh, lúc đem đĩa không đi cất thì cười nói: “Tiểu Hạ à, uống như vậy dễ say lắm nhé”.
Du Dã chưa trả lời, Hoài Thụ đã nói: “Uống nhiều cũng không sao, có thể vào phòng nghỉ nằm một lúc, bao giờ lên đảo thì dậy cũng được”.
Trên bàn ăn giờ chỉ còn Du Dã và Hoài Thụ, bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, hai người cùng ăn ý mà không nói gì, chỉ còn tiếng dao dĩa va chạm với đĩa sứ.
Khác với sở thích vừa ăn vừa nói của người khác, từ nhỏ Du Dã đã có thói quen vừa ăn vừa nghĩ, vậy nên hắn rất ít khi nói chuyện.
Thói quen này cũng khiến hắn yên lặng không nói khi người khác đang dùng bữa.
Nhưng dường như họ đều cho rằng tập trung ăn cơm là một việc rất mất tự nhiên, ai nấy đều cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện, Du Dã đã quen rồi, nhưng có vẻ Hoài Thụ là một ngoại lệ.
Y hợp tác với sự im lặng ấy, tập trung hết sức vào thức ăn trong đĩa của mình.