Bệnh Nhân Narcissist

Quyển 1 - Chương 9: Săn máu

Mãi đến khi Chương Trạch Hạo bưng đĩa lại ngồi cạnh Du Dã, sự ăn ý đó mới bị phá vỡ.

Trong sáu diễn viên tham gia chỉ có Chương Trạch Hạo là người mới không biết gì. Gã không có kinh nghiệm quay phim, mới chỉ tham gia trong một vài MV và phim ngắn. Nhưng vì có ngoại hình phù hợp với nhân vật và diễn xuất tuy thô sơ lại ngây ngô nên được Hoài Thụ chọn trong lúc thử vai.

Chương Trạch Hạo liên tục tìm chủ để để nhanh chóng làm quen với đạo diễn, nhưng đạo diễn Hoài thể hiện đúng như những gì người ta nhận xét, ấn tượng đầu tiên của y trong mắt người khác không phải một người thoải mái dễ tiếp cận, y luôn dùng một thái độ ôn hòa khách sáo đối với những sự vật sự việc không liên quan đến phim ảnh.

Vì vậy nên Chương Trạch Hạo lại chuyển mục tiêu sang Hạ Bách Đông, nhưng về cơ bản Hạ Bách Đông không có gì đáng để khen cả, Chương Trạch Hạo chỉ có thể ngồi khen mẹ hắn.

“Tôi còn nhớ khi ấy tôi mới học tiểu học, Phí Khả Văn đã là nữ thần màn ảnh trong lòng tôi, lên cấp hai tôi bắt đầu mua rất nhiều poster và photobook của cô ấy…”

Phí Khả Văn là người mẹ của Hạ Bách Đông trong thế giới này, một ngôi sao truyền kỳ với tài hoa tuyệt vời, đời tư vừa sóng gió vừa nhiều thị phi, Hạ Bách Đông là con của bà và người chồng thứ ba.

Trong thiết lập, Hạ Bách Đông lớn lên trong hào quang của người mẹ, tiếc rằng ngoài tướng mạo ra hắn không hề đạt được như những gì mọi người kỳ vọng, không xứng với hào quang của mẹ mình.

Gia đình của Hạ Bách Đông rất giống với gia đình trong hiện thực của Du Dã.

Mẹ của hắn – Nguyễn Lam, cũng là một nữ minh tinh trong truyền kỳ, nhưng khác với người mẹ rời khỏi giới của Hạ Bách Đông, Nguyễn Lam đã chọn tự sát vào năm Du Dã chín tuổi.

Cũng chính vì qua đời ở thời điểm vàng son giữa trung tâm dư luận, Nguyễn Lam đã trở thành hình mẫu kinh điển của thời đại, còn Du Dã cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, được truyền thông khen ngợi như một diễn viên thiên tài.

Du Dã thầm gọi hệ thống: “Hệ thống có căn cứ vào quá khứ của người làm nhiệm vụ để đặt ra thiết lập cho nhân vật trong kịch bản không?”

[Xin lỗi bạn, hệ thống không cung cấp dịch vụ này]

Du Dã hỏi tiếp: “Vậy còn đạo diễn của thế giới kịch bản thì sao?”

[Đạo diễn cũng không có nghĩa vụ phải làm vậy]

Du Dã: “Vì sao bối cảnh gia đình của Hạ Bách Đông rất giống với sinh hoạt trong thực tế của tôi?”

[Đều do trùng hợp].

Du Dã: “Được rồi.”

Một bên Chương Trạch Hạo vẫn đang thao thao bất tuyệt, Du Dã lại dồn sự chú ý lên đôi tay cầm dao dĩa của Hoài Thụ.

Hắn phát hiện ra Hoài Thụ có thói quen dùng thìa để ăn bánh ngọt, cầm thìa xắn từng miếng theo rìa miếng bánh một cách đều đặn.

Và đến khi ăn đến bánh hạt óc chó thì trước tiên sẽ lấy từng hạt ra ăn trước, rồi mới ăn đến cốt bánh.

Du Dã sửng sốt một hồi, vì thói quen đó giống hắn như đúc.

Tuy rằng hệ thống nói tất cả chỉ là trùng hợp, nhưng chỉ bằng điều này hắn có thể nghi ngờ rằng kịch bản của thế giới này đã được đạo diễn nhái lại theo số liệu thật của hắn.

Nhưng đó cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, hắn không có chứng cứ.

“Sao vậy?”

Hoài Thụ cảm nhận được ánh nhìn của Du Dã, y dừng động tác lại và quay sang hỏi.

“Không có g…” Du Dã đang lắc đầu phủ nhận, chợt hắn khựng lại.

Một cơn gió thoáng qua mang theo chút mùi máu người, hòa chung với mùi tanh mặn của biển, không ngừng khuếch tán, lên men trong không khí, liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác và khả năng kiềm chế của Du Dã.

Mùi máu này không phải quá tươi, giống như máu gia công đã được bảo quản trong tủ lạnh một thời gian rồi.

Du Dã quay đầu nhìn về phía mùi máu phát ra, gió đang thổi dọc theo hành lang của thuyền, vài nhân viên công tác đang vận chuyển các thùng đạo cụ trên boong tàu vào bên trong.

Có vẻ như mùi máu được tỏa ra từ nơi đó.

Vì sao trong thùng đạo cụ lại có máu người? Theo những gì Du Dã biết, phần lớn số máu được dùng trong quá trình quay phim là nước đường pha với phẩm màu, thỉnh thoảng sẽ dùng máu gia cầm pha vào chung với vài nguyên liệu giữ tươi đặc biệt, không có đoàn phim nào dùng máu người cả.

Chẳng lẽ… là lương thực dự trữ của con ma cà rồng kia?

Mùi máu qua đông lạnh đã giảm đi khá nhiều, nhưng đối với một ma cà rồng mới sinh như Du Dã thì dù là số máu không quá ngọt ngào tươi mới đó cũng đủ để khơi gợi lên khát vọng nguyên thủy nhất trong hắn, phá hủy tất cả ý chí và kiên nhẫn của hắn.

Gương mặt và đuôi mắt hắn nhanh chóng bị nhuộm một sắc đỏ bất thường, đôi mắt màu xanh xám cũng lấp lánh ánh nước.

Môi hắn bắt đầu khô khốc, hô hấp cũng dồn dập hơn, yết hầu liên tục lên xuống.

Chẳng bao lâu, cả người hắn bắt đầu run lên vì nóng.