Bọn họ đang bàn luận về vụ án được đưa tin sáng nay.
Nội tạng bên trong bị lấy đi, máu bị rút cạn, ngoài khả năng hung thủ là kẻ có khuynh hướng trả thù xã hội còn một khả năng nữa…
“Giờ mà đạo diễn còn chưa đến, liệu có bị tắc đường không nhỉ”.
Chủ đề được chuyển từ án gϊếŧ người sang đạo diễn, tiếng nói cười vang lên.
Du Dã đứng tựa bên lan can, mặt trời giữa ban trưa tỏa ra ánh nắng ấm áp, mùi nước biển ập vào mặt.
Hắn uể oải ngáp lần thứ mười, đôi hàng lông mi đã bị nước mắt thấm ướt.
Đến khi Du Dã chuẩn bị ngáp lần thứ mười một thì phía sau vang lên tiếng cười.
“Đạo diễn Hoài đến muộn rồi kìa, phải phạt mới được”.
Du Dã vừa lau nước mắt đọng trên mi đi vừa quay đầu lại.
Trên đại dương bao la giữa trời đông, bầy chim bồ câu bay qua đỉnh đầu, gió biển l*иg lộng như muốn thổi bay cả ánh mặt trời.
Du Dã đối diện với đôi mắt của Hoài Thụ.
Đôi mắt màu xanh xám của đối phương hơi nheo lại, cũng đang bình thản nhìn về phía hắn.
Hai người đều sửng sốt trong nháy mắt, một cảm giác quen thuộc kỳ lạ đột nhiên sinh ra.
Có lẽ là do gió quá lớn, cảm xúc khó nói nên lời ấy chẳng mấy chốc đã bị thổi tan.
“Chào mọi người”.
Đạo diễn Hoài nhìn hắn, hay nói đúng hơn là nhìn vào đôi mắt của hắn.
Hắn và đạo diễn đều có đôi mắt màu xanh xám, đây không phải là sắc xanh lam thường thấy, ở thế giới của Du Dã đã từng có một nhà phê bình điện ảnh nói rằng màu mắt hắn như màu của biển lúc vào đông, u ám, trầm uất, một nỗi buồn thương đã có từ thuở ban đầu.
Du Dã không thích cách hình dung ấy, giống như hắn không thích màu mắt của chính mình, cũng không thích đại dương trong gió đông.
Nhưng diễn viên luôn phải ưu tiên tâm trạng của nhân vật hơn tâm trạng của mình, Du Dã tiếp nhận ánh nhìn của Hoài Thụ, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng: “Chào đạo diễn Hoài”.
Do đứng thuận sáng nên mắt hắn nhìn sáng rực lên đối lập rõ ràng với Hoài Thụ đang đứng trong bóng râm.
“Xin chào”. Hoài Thụ gật nhẹ đầu, mắt vẫn không rời đi chỗ khác, cong môi nói: “Cậu rất khác so với lần trước chúng ta gặp nhau”.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Hạ Bách Đông không quá quen thuộc với Hoài Thụ, hai người chỉ từng gặp qua nhau trong mấy lần tham gia liên hoan phim.
Hoài Thụ nói tiếp: “Thoạt nhìn còn hợp với nhân vật hơn cả những gì tôi nghĩ”.
Mắt Du Dã chớp chớp – do bị nắng chiếu vào, làm hắn có thêm đôi phần dí dỏm: “Tôi có thể coi là đạo diễn Hoài đang khen tôi không?”
Nụ cười trên môi Hoài Thụ càng rạng rỡ hơn: “Đương nhiên rồi”.
Tất cả các thành viên đều đã tề tựu, bắt đầu lên đường.
Du Dã hỏi hệ thống: “Vì sao đôi mắt của Hạ Bách Đông lại giống hệt như mắt tôi trong thế giới thực?”
[Vì để người làm nhiệm vụ có thể nhanh chóng thích nghi với nhân vật, hệ thống sẽ giữ lại một bộ phận đặc biệt trên cơ thể trong thế giới thực, bộ phận đó sẽ được kết hợp chung với hình tượng của nhân vật để bạn có trải nghiệm tốt nhất]
Du Dã: “Vậy… Vì sao mắt của Hoài Thụ lại giống tôi?”
“Là hành vi sao chép dữ liệu ngoại hình của nhân vật sao?” Du Dã hỏi.
Hệ thống tạm dừng trong chốc lát [Không dò ra hành vi sao chép dữ liệu của nhân vật, chỉ do trùng hợp].
“À”. Du Dã hỏi tiếp, “Vậy xin hỏi, nhân vật mục tiêu có xuất hiện trên thuyền không?”
[Xin lỗi, vì sự công bằng hệ thống không thể cung cấp câu trả lời cho bạn]
Ồ.
[Nhưng hệ thống có thể xác nhận, nhân vật mục tiêu của cốt truyện sẽ không rời xa tình tiết chính]
Du Dã cười thầm trong lòng, hệ thống như phát hiện ra tâm trạng của hắn có sự thay đổi, nhưng lại không thể giải thích được vì sao nên đã đưa ra một dấu hỏi chấm.
Du Dã: “Không có gì, chỉ là thấy bạn rất thích nói vòng vo tam quốc thôi thưa hệ thống”.
Hệ thống: [??]
Du Dã cười: “Ý tôi là khen bạn thật thà”.
Hệ thống: [Cảm ơn diễn viên 202 đã khích lệ]
Sau khi xuất phát, Du Dã ngồi yên trong phòng đọc kịch bản mãi đến giờ cơm trưa, không tham gia hoạt động xã giao với các diễn viên khác.
Trên thuyền có phục vụ buffet, Du Dã cầm đĩa vờ như đang cân nhắc xem nên ăn món gì, thực tế lại âm thầm quan sát nhất cử nhất động của những người xunh quanh.
Nhân vật mục tiêu cũng là ma cà rồng, vậy có lẽ cũng có tập tính giống hắn, ví dụ như không thể ăn những thức ăn thể rắn.
Du Dã lẳng lặng theo dõi một chốc, phát hiện ra ngoài các nhân viên không đến thì trong số những người ở đây có hai người không chọn đồ ăn.
Một người là diễn viên đóng người bị hại đầu tiên tên Đồng Vãn, người còn lại là Hứa Kha, diễn vai bạn tốt của nhân vật chính.
Đồng Vãn lấy một tách cà phê, còn Hứa Kha thì nói mình mệt nên chỉ cần một cốc nước ấm.
Du Dã còn để ý là hai người không cho thêm đường vào cốc của mình.
Hắn đảo mắt nhìn qua hai người một lát rồi hướng về phía boong tàu, nơi các nhân viên đang hối hả làm việc không có thời gian ăn cơm.
Chỉ dựa vào một bữa cơm thì dường như cũng không nói lên được điều gì, Du Dã nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn trống không của mình, ngẫm nghĩ.