Gặp mặt ở dãy Trường Sa, tưởng tôi là kẻ ngu sao. Toàn là nói vu vơ mà muốn tôi đi đến tận nơi đó, bố tôi đã biến mất đoạn thời gian này cũng không phải là chuyện bí mật gì. Bạn ông ấy không chỉ là những thầy phong thuỷ mà còn có những kẻ dẫn đường chuyên dẫn đoàn khách qua các vùng hiểm trở. Có thể chuyện ông ấy biến mất đã bị bọn họ loan truyền ra ngoài. Tôi chỉ nghĩ ngợi một chút, tuy có lo lắng nhưng cũng không phải những tin nhắn nạc danh như vậy có thể giải quyết được. Chưa gì đã gần hai giờ chiều, tôi có hẹn với bạn sẽ đi uống vài lon với hắn nên cũng sửa soạn ra khỏi nhà. Những thông tin trên bưu kiện kia cũng bị tôi tạm bỏ qua một bên, nhưng tôi không đời nào tin rằng nó đã kéo tôi vào một vòng xoáy vô tận.
Thằng bạn tôi là một kẻ lắm lời, mà không may hôm nay còn bị bạn gái mắng nên hắn than vãn rất lâu. Chúng tôi cũng chưa tân hứng nên uống có hơi nhiều, không nghĩ tới chỉ có trò chuyện vài ba câu đã quá năm giờ chiều, hắn còn phải về dỗ bạn gái còn tôi cũng chuẩn bị mở tiệm nên cũng tự giác ly khai. Nhưng trên suốt quãng đường về nhà tôi luôn có cảm giác bị người theo dõi, thị trấn nhỏ này nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn. Chỉ tính riêng số dân định cư đã gần ngang với một thành phố loại trung, nơi này còn nổi tiếng là danh lam thắng cảnh bật nhất nên khách du lịch đổ lại rất đông. Chỉ là thường bọn họ không tập trung trên này mà sẽ ở gần trung tâm hơn, những người còn ở đây chỉ là những người đời trước đã sinh sống lâu năm, còn phần lớn thanh niên sẽ đi làm ít ở vùng ngoại ô này.
Sở dĩ tôi chắc chắn là hắn theo dõi tôi chứ không phải là do men say vì từ lúc tôi dừng lại mua thuốc lá thì hắn cũng không di chuyển, xuyên suốt quãng đường dù có đi qua biết bao ngã rẽ lớn nhỏ thì bước chân của hắn vẫn theo sát tôi.
"Là ai? Tại sao lại đi theo tôi hả?"
Tôi phát cáu, hơi rượu còn cồn cào dưới bụng làm tôi trở nên nóng nảy hơn bình thường.
Người lạ mặt đó đã biến mất, mới vừa rồi bóng dáng hắn còn lấp ló phía sau nhưng bay giờ đã không thấy đâu nữa. Tôi nhìn quanh một lúc sau đó lập tức chạy về nhà, nhưng trước mắt tôi là cảnh chậu cây bị đổ nát, phía trong nhà cũng có dấu vết của bị lật tung lên.
Hoảng sợ vì những chuyện này chưa bao giờ xảy ra nên tôi đã nhanh chóng báo cảnh sát, thế mà bất chợt tôi nhìn thấy một tờ giấy màu vàng được dán lên mặt điện thoại bàn.
" Tôi là chủ nhân của bức tranh phong thuỷ mà bố cậu đang cất giữ, không may là tôi không đủ kiên nhẫn để chờ bố cậu khai ra nơi cất giấu chúng. Đàn em của tôi chắc đã đến tặng quà cho cậu rồi, mong là cậu mau chóng mang bức tranh về cho tôi nếu không tôi không đảm bảo tính mạng của ông ấy đâu. Người của tôi vẫn luôn theo sát cậu đây."