Thất Dị Nhân

Chương 3: Chuyến tàu Đông Linh.

Nhìn kiểu gì cũng thấy đây là thư đe doạ, bọn người này mục đích chắc chắn là nhắm vào bức tranh trong bưu phẩm mà tôi nhận được. Chỉ là tôi không biết được kẻ tự xưng là bạn của bố với nhóm người đến phá nhà tôi có liên quan gì nhau không. Tôi quay lạị tình trạng nhà cửa rồi gửi cho Chung Văn bạn học đại học cũng đồng thời là cảnh sát khu vực nơi tôi ở, cậu ấy yêu cầu tôi ở yên trong nhà, một lúc nữa sẽ tới điều tra ngay. Tôi đi xung quanh, cố tìm hiểu một số manh mối nhưng đều vô ích, người dì ở sát cạnh nhà tôi cũng khá lo lắng chạy qua hỏi thăm. "Tiểu Lâm, cháu có đυ.ng phải xã hội đen hay không vậy? Lúc nãy dì nhìn thấy hai chiếc xe hơi đen đậu trước cửa nhà cháu, bên trong nhà cũng có rất nhiều tiếng đập phá phát ra hại dì và bọn trẻ sợ chết khϊếp."

Ánh mắt dì vẫn còn vẻ sợ sệt, nhóm người đó có vẻ rất hung hăng.

"Xin lỗi dì, cháu cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa. Cháu đã báo cảnh sát rồi nên dì đừng lo lắng nữa nhé."

Sau khi chấn an tinh thần dì, tôi cũng chẳng còn tâm trạng để mở tiệm nữa, men rượu trong người cũng đã vơi đi hết. Tôi lúc này mới bắt đầu chú tâm nghiên cứu bức thư của người canh đền.

Ông ấy chỉ đề cập đến hẹn nhau ở bờ đông dãy Trường Sa, khoan đã ngày trăng rầm tiếp theo? Tháng này còn phải hơn mười ngày nữa mới tới rằm nhưng nếu chỉ muốn đề cập đến một ngày đó duy nhất thì có thể nói thẳng ra mà, có lẽ nào trước đây vào ngày rằm đã có chuyện gì xảy ra hay không?

Nói rồi tôi bắt đầu vào phòng bố lục tìm tài liệu cũ, may mắn những bức tranh không bị ảnh hưởng nhiều, chúng vẫn được bảo vệ tốt dưới hầm nhà.

Trong căn phòng đầy bụi bậm những kệ sách cũ và những đồ nghề xem phong thuỷ chất đống trong góc, nhưng Quán Lâm tôi dù sao cũng là con trai duy nhất của lão già nhà tôi, chút bí mật nhỏ nhặt này của lão không qua nỗi mắt tôi đâu.

"Xem nào, này là hình lúc lão mới theo ông nội hành nghề, thư tỏ tình hèn không dám gửi, mấy cái bài thuốc cổ truyền dân gian, trời ạ sao không có cái nào ra hồn mà lão giấu chi nhỉ."

Tôi mở hết lớp hộp này tới lớp khác, đến khi chạm đáy cũng không tìm thấy cái gì liên quan. Ban đầu còn có chút hi vọng là tìm được đầu mối trong bức thư đó nhưng xem ra tôi nghĩ nhiều rồi, tôi định rời đi vì dù sao những thứ đó cũng không giúp ít gì nhưng bỗng nhiên một miếng vải bao dưới đáy hộp hơi bung ra, đến khi tôi dùng tay móc thứ bên trong ra thì phát hiện đó là một lá bùa bình an.

Tôi thoáng chút thất vọng, dù sao có thể là chỉ là đồ nghề làm việc của ông ấy, nhưng trong lá bùa lại có một bức ảnh cũ đã ố vàng không còn thấy rõ nữa, bên trong là hình một người phụ nữ cỡ đôi mươi trong khá xinh đẹp, trên tay bà ta là một hộp gỗ,

khoang đã hình như hoạ tiết hơi giống trong bìa bức thư gửi đến cho tôi, người phụ nữ này ngồi trên một băng ghế khá giống xe bus kiểu cũ. Bên ngoài dù hơi mờ nhưng lướt qua có thể đọc được chút ít Đô....g l....h

Là chuyến xe gần Đông Linh, nơi này ở thành phố bên cạnh lúc nhỏ tôi có đến vài lần. Không thể sai được mặc dù có lẽ thời điểm chụt bức ảnh này đã lâu lắm rồi.