Thất Dị Nhân

Chương 1: Trần Quán Lâm.

Thân gửi, Người thừa kế tôn quý của Trần gia

Tôi là người phụ tá thân tính của lão gia nhà cậu hơn năm mươi năm qua, trước khi rời đi lão gia đã giao phó cho tôi một bức tranh phong thuỷ có liên quan đến sự mất tích của người. Thiếu gia là người thừa kế duy nhất của gia tộc thế hệ này nên tôi mong có thể trao tận tay ngài món đồ quý giá ấy. Tôi sẽ gặp cậu ở bờ đông dãy Trường Sa vào ngày trăng tròn tiếp theo.

Người Canh đền.

"Đáng ghét lại thua nữa rồi." Tham gia 43 trận chiến game, thua thảm hết 35 trận thật không thể khen nổi thiên phú của tôi mà. Tôi là Trần Quán Lâm, con trai của một nhà ông già chuyên lừa tiền người già và mấy kẻ mê tín. Đúng vậy mọi người không nhằm đâu, bố tôi là một thầy phong thuỷ. Ông ấy rất có tiếng tâm ở vùng Cổ Châu này, nghe lão hay khoác loát rằng lúc xưa từng là lão đại của một trường phái gì đó nhưng nhân phẩm của lão già nhà tôi như thế nào chứ, người ngoài không biết chẳng lẽ tôi lại không biết?

Có lần lão nhận giúp một lão phú hộ dưới huyện đào huyệt, nói là mệnh hắn hợp với hướng đông nên tốt nhất là nơi địa thế càng cao càng tốt. Ấy vậy mà lúc tôi học trên trường thì biết ngọn núi lão chỉ cho người ta là ở hướng nam, may mà nhà giàu đó cũng không quá quan tâm, hắn chỉ mong mau an táng cha hắn sớm để còn thừa hưởng gia tài. Nếu không lão nhà tôi cũng không sống qua được sáu mươi.

Tôi cũng thấy cái nghề của lão toàn là mấy mánh khoé lừa đảo gì đó nên nhất quyết không học, nói chứ cũng đã hơn năm năm rồi lão ta không trở về, sau cái lần nghe đâu kiếm được manh mối của bằng hữu củ nên đi kiếm họ rồi.

Tôi đã vận dụng hết mối quan hệ xa gần nhiều năm của lão để hỏi thăm, tìm kiếm nhưng vẫn không tài nào hiểu nỗi tại sao một chút tin tức cũng không có. Ông ấy là gia chủ của Trần gia đời thứ mười nhưng khổ nỗi phải gần bốn mươi mới có tôi, nên bình thường dù có thường xuyên trách phạt tôi thì lão cũng chẳng dám bỏ tôi đi xa không lời từ biệt đâu.

"Quán Lâm, có bưu phẩm."

" Để ở dưới đất dùm cháu ạ." Chắc là chiếc mô hình xe đồ chơi mà tôi đã đặt tuần trước giao sớm hơn dự kiến.

Tôi rời khỏi chiếc ghế lười dâu tây, cầm theo một chiếc dao rọc giấy để mở hàng. Giao hàng ngay giữa trưa nóng nực làm tôi mất hứng thú đi rất nhiều, từ nhỏ đã kỵ nóng nhưng khổ nỗi tôi lại đang sống ngay một quốc gia nhiệt đới nắng nóng quanh năm.

Nhưng mà kiểu dáng của đơn hàng làm tôi hơi ngạc nhiên, hiển nhiên thứ hẹp dài dưới gối đó không thể nào là xe mô hình bản giới hạn hoàn mỹ của tôi rồi. Bên trên chiếc hộp màu đen chẳng ghi bất cứ thứ gì kể cả tên của tôi

"Hả, không phải giao nhầm đó chứ." Sau đó tôi mới gọi điện cho chú Phong, ông ấy là người phụ trách giao hàng cho thị trấn này.

Sau một hồi chương giọng nói của chú Phong vang lên:

"Giao hàng Tiết Kiệm xin nghe, hả là nhóc Lâm à. Có chuyện gì nói lẹ đi chú ngươi còn phải lái xe nữa."

"Chú Phong giao nhầm hàng rồi đó, chú quay lại nhà cháu lấy đi nếu không lát nữa cháu rời khỏi nhà rồi."

"Cái gì? Sáng giờ ta làm gì giao hàng chỗ cháu, hơn nữa đợt này khu đó cũng chưa đến lúc giao mà."

"Hả... vậy ai giao? mà cái này là gì nữa?"

"Không biết không biết, cháu tự xử đi ha." tút tút gấp như vậy sao.

Không này có vẻ nhẹ, là bông hay vải gì sao? Nhưng đến khi tôi mở chiếc hộp ra, tôi chợt lạnh cả nguời bởi vì thứ đặt bên trong là một viên đạn bạc và bức thư giấu tên.

Người Canh đền!

Lão già à!