Sử Hưng Mai tới gần, ngửi mùi thơm, nhìn đáy nồi rồi nói:
“Xem ra Lăng ca nhi sống rất thoải mái, cô Tám còn tưởng rằng con không có gì để ăn. Ở thôn Ngũ Khê này, nhà ai ăn sáng ngon như vậy. Hiện tại đã không giống như ngày xưa, cuộc sống trong thôn và cuộc sống trong thành rốt cuộc cũng khác biệt.”
Hiện tại Tô Lăng ăn uống no đủ cho nên kiên nhẫn hơn ngày thường một chút: “Xem lời này của cô Tám, ta ăn gà cô Năm đưa, không phải gà nhà cô Tám, thích ăn thế nào là chuyện của ta.”
“Lăng ca nhi, ngươi quanh co lòng vòng là muốn nói ta không tặng đồ cho ngươi? Sao có thể nói chuyện với ta như vậy?” Sử Hưng Mai vốn dĩ không ăn được thịt gà nấu miến đã bất mãn, lúc này cơn giận nhanh chóng tăng lên.
Tô Lăng cũng bắt đầu nóng nảy: “Như thế nào? Chẳng lẽ ta phải đốt cho ngươi hai tờ tiền giấy mới nói được sao? Hay phải quỳ xuống nói chuyện?”
“Vì một miếng ăn mà trù ta chết!” Người trong thôn kiêng kị nhất điều này, hơn nữa mấy ngày nữa là tới tết Trung Nguyên nên càng kiêng kị hơn.
Sử Hưng Cúc nhanh chân ngăn bát muội lại, chỉ kém bước giơ tay véo cánh tay nàng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bát muội, muội như vậy sẽ khiến đại tẩu chê cười.”
Viên Tinh Thúy và Sử Hưng Trụ đứng một bên nhìn bát muội và Tô Lăng cãi nhau, đứng bất động không nói gì, ngược lại nhìn về phía sân.
Viên Tinh Thúy đảo mắt nhìn qua cửa sổ, sau đó cười nói: “Lăng ca nhi, con thế mà dán giấy gai dầu, có tiền đồ. Trong thôn của chúng ta không có mấy nhà dám bỏ tiền ra để mua loại giấy này.”
Tô Lăng rốt cuộc có bao nhiêu tiền, lại tiêu xài hoang phí bao nhiêu tiền, nàng nhìn thoáng qua đã thấy đau lòng.
Hiện tại Tô Lăng dùng nhiều một văn, tới tay nàng sẽ ít đi một văn, Viên Tinh Thúy nghĩ đến đó đã thấy trái tim rỉ máu.
“Giấy gai dầu rất quý, nếu con không biết dệt rèm rơm của thể tới hỏi đại bá.” Viên Tinh Thúy nói.
Sử Hưng Mai cũng nhìn thấy, không trừng Tô Lăng nữa mà nhanh chóng cướp lời Viên Tinh Thúy: “Lăng ca nhi, con còn thừa bao nhiêu giấy gai dầu? Vừa vặn nhà cô Tám chuẩn bị sửa chữa lại, dùng rèm rơm không quá thích hợp.”
“Cô Tám không lấy không của con, hôm nay sẽ giúp con bê đá cuội. Bên ngoài làm công nhỏ cũng kiếm 50 văn một ngày, một thước giấy gai dầu mười lăm văn, thấy thế nào cũng là con có lời.”
“Hơn nữa,” Sử Hưng Mai nhìn lướt qua căn nhà cũ, hoàng thổ bên cạnh đã bị tổ kiến đυ.c rỗng: “Ngôi nhà cũ này có giấy gai dầu tốt như vậy, chẳng phải là lãng phí sao?”
Viên Tinh Thúy chen vào nói tiếp, sợ Tô Lăng thật sự đưa đồ cho Sử Hưng Mai.
“Đều là thân thích nhà mình, ta nhớ trước kia em út hỗ trợ cũng không giống bát muội mở miệng đòi tiền công.”
Tô Lăng không biết Viên Tinh Thúy đang nghĩ gì, mở miệng nói: “Ta chỉ mua hai mảnh giấy gai dầu, đã dùng hết.”
“Cẩn thận dỡ xuống là có thể sử dụng lại.” Sử Hưng Mai nói.
“Ai, bát muội, nào có ai lợi dụng tiểu bối như ngươi. Hiện tại cuộc sống của Lăng ca nhi khó khăn, ngươi không tặng gì còn muốn lấy đồ, vậy mà nghe được sao?” Viên Tinh Thúy nói.
“Lăng ca nhi, con cũng vậy. Muốn mua cái gì cũng phải tiết kiệm tiền. Bá nương ngại con chê phiền không muốn lắm miệng, nhưng trong túi con có tiền, mỗi ngày đều tiêu tiền hoang phí, bá nương đều sốt ruột thay con.”
Tô Lăng nhìn Sử Hưng Mai thích lợi dụng người khác, lại nhìn bá nương nghiêm túc đến buồn cười, đáy lòng sinh ra chán ghét.
Cậu chỉ vào Tô Ngải vẫn luôn đứng im lặng bên cạnh rồi nói, “Đây là hắn bỏ tiền ra mua, có đồng ý hay không liền hỏi hắn đi.”
Sử Hưng Mai hừ một tiếng, “Một tên nô ɭệ mà thôi....” Nhưng khi liếc thấy đôi mắt đen hơi mở của Tô Ngải, nàng ta tức khắc bị dọa đến không nói lên lời.
Người này sao lại tà môn như vậy, không nói lời nào an an tĩnh tĩnh không có cảm giác tồn tại, khi nhìn người giống như đồ vật ẩn nấp trong núi, rất dọa người.
Sử Hưng Mai sờ sờ cánh tay nổi da gà, vừa thấp thỏm vừa rụt rè, “Quên đi, chỉ là một mảnh giấy gai dầu thôi, lại không phải không mua nổi.”
Tô Lăng còn nhớ rõ lời Sử Hưng Mai đã nói trước đó, cậu nói:
“Cô Tám, sau khi a phụ đi, cuộc sống của ta không bằng trước kia, nhưng là vừa lúc có thể thấy rõ ai thực sự đối tốt với ta, thực sự chân thành với ta, ta chắc chắn cũng sẽ đối tốt với người đó. Nếu hiện tại cô Tám không muốn giúp ta bê đá cuội, ta cũng không miễn cưỡng.”
Sử Hưng Mai nghe vậy, thấy Tô Lăng thật sự tức giận, chỉ đành ngậm miệng xoay người về phía Sử Hưng Cúc.
Trước khi đến, ngũ tỷ bảo nàng không được chọc giận Tô Lăng mà phải kiềm chế mình lại, đừng để Tô Lăng nghiêng về Viên Tinh Thúy.
Đúng như dự đoán, hai người lại cãi cọ.
Viên Tinh Thúy xem kịch hay sắp không kiềm được ý cười trong mắt, nhanh chóng tỏ thái độ nói: “Lăng ca nhi yên tâm, hiện tại cuộc sống khó khăn, hết thảy đều có bá nương và mấy cô cô lo liệu, sẽ tốt lên thôi.”
Viên Tinh Thúy diễn một mặt công phu, Sử Hưng Cúc không cam lòng thua kém, lôi kéo Tô Lăng nói chuyện.
Vì thế Tô Lăng đành bóp mũi nhẫn nại nói với hai người một lát.
May mắn thay cô Ba là người chất phác thành thật, vẫn luôn im lặng khiến Tô Lăng bớt phải diễn trò.
Sau một lúc lâu, bảy tám người cõng sọt, mang xẻng xuống sông dưới núi.