Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 17: Dâu tằm

Tô Lăng thấy nhóm người ồn ào rời đi liền dẫn Tô Ngải đến nhà trưởng thôn đăng kí vào núi.

Trên đường bờ ruộng bắt gặp hai ca nhi đang cắt cỏ lợn dưới cây dâu.

Trong đó có một người bụng to, vất vả giơ lưỡi liềm để móc vào cành cây.

Dù rất nỗ lực nhưng trước sau y vẫn cách lá dâu mềm mại một đoạn.

Tô Lăng đi ngang qua thuận tay giúp một phen.

Cậu nhón chân chuẩn bị kéo nhánh cây xuống, ngẩng đầu lại thấy một cánh tay to lớn phủ lên đầu mình.

Ca nhi đang mang thai thấy cành dâu bị kéo xuống, quay đầu lại thì thấy động tác của hai người phía sau.

Y nhìn hai người một trước một sau, hiếu kỳ hỏi: “Hai người đây là muốn hái dâu tằm sao?”

Tô Lăng lắc đầu, “Ta thấy ngươi với không tới, thuận tay kéo xuống cho ngươi.”

Tô Lăng giống như cây gậy trúc, dáng người cũng coi như cao gầy so với ca nhi bình thường, nhưng đứng trước mặt Tô Ngải liền nhỏ con. Y cố gắng nhón chân lại bị người đằng sau trực tiếp nâng cánh tay che khuất.

Tô Lăng ngẩng đầu, thấy cánh tay Tô Ngải còn đang giữ cành dâu, “Ngươi muốn ăn dâu tằm?”

“Loại dâu tằm này xác thật ăn rất ngon, vừa to vừa đen lại rất ngọt, dù đem lên chợ bán cũng được giá.”

Nhưng người trong thôn không ai hái đi bán, nhất trí để lại để cho bọn trẻ con ăn cho đỡ thèm.

“Không, tưởng rằng ngươi muốn ăn.”

Ánh mắt Tô Ngải nhìn bụng của ca nhi kia, trong mắt hiện lên tia lúng túng kinh ngạc.

Cuối cùng, Tô Ngải ngắt hết những lá non có thể hái được cho ca nhi kia, còn một ít dâu tằm chia cho bốn người.

Hai ca nhi thấy Tô Ngải tuy rằng không nói lời nào nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn, quan tâm đến người khác.

Tô Lăng đứng một bên chỉ huy, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, lập tức có được hảo cảm của hai người họ.

“Ngươi là Tô Lăng đúng không, phiền toái hai người rồi.”

Tô Lăng gật đầu, xoa tay tỏ vẻ không sao cả.

Chờ hai người đi rồi, hai ca nhi mới nhỏ giọng nghị luận.

“Tô Lăng thoạt nhìn không xấu tính a. Nô ɭệ cậu ấy mua nhìn thập phần tuấn lãng, hơn nữa rất nghe lời Tô Lăng, thậm chí còn hái cho chúng ta một sọt lá dâu. Ngươi nói nam nhân kia có phải có ý với ta hay không?”

Ca nhi mang thai ngượng ngập nói, “Ngươi đúng là không biết xấu hổ, ta xem ngươi là thích hắn rồi?”

“Ngươi không thấy ánh mắt của nô ɭệ kia nhìn Tô Lăng sao? Nhân gia không nói chuyện nhưng trong mắt đều là Tô Lăng, đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

“Chính là vừa rồi hắn cho ta nhiều dâu tằm hơn ngươi, khẳng định hắn biết ta chưa có gia thất nên mới cho ta nhiều hơn.”

“Hắn tuấn lãng như vậy, con của chúng ta nhất định rất đẹp.”

“Tô Ngải, ngươi vừa rồi khả năng có nợ đào hoa.” Tô Lăng đi đường, trên tay cầm một cành dâu tằm.”

“Ừ?”

“Ánh mắt vừa rồi của ca nhi kia nhìn ngươi, chậc chậc, đến khi đến Lễ Hội Đuốc, phỏng chừng sẽ có người tới cửa tìm ngươi.”

Tô Ngải không lên tiếng, sườn núi xóc nảy, hai người chỉ có thể đi một trước một sau, đến khi hết sườn núi mới có thể sóng vai được.

Tô Ngải sải bước lên trước, nhìn biểu tình xem náo nhiệt của Tô Lăng, nghiêm túc nói, “Ta không đi.”

“Vậy ngươi vừa rồi còn vui vẻ nhặt lá cho người ta.”

“Thấy ngươi muốn giúp ta mới nhặt.”

“Vậy ngươi cho một người đầy sọt, một người nửa sọt.”

“Mang thai không nên mang nặng.”

“Lá dâu nặng chỗ nào, ngươi còn rất thương hoa tiếc ngọc ha.”

“Ngươi cưỡng từ đoạt lí.”

Tô Lăng không nói nữa, lững thững đi về phía ngôi nhà sàn dưới núi.

Tô Ngải im lặng theo sau.

Dọc đường đi còn gặp nhị cô đang hái ớt ngoài đồng.

“Lăng ca nhi, đi đâu nha.” Nhị cô đứng dậy từ bụi ớt đỏ rồi hô to.

Tô Lăng ngừng lại, nhìn gương mặt quen thuộc của nàng lại không gọi được tên. Y cười không nổi, chỉ phải khô cằn đáp: “Tới nhà thôn trưởng báo cáo.”

Ngược lại là Tô Ngải phía sau hô nhị cô với vị phụ nhân kia.

Tiếng nói trầm ổn không sai, nhưng mặt Tô Lăng bị đánh đến sưng đau.

Nhị cô ha ha cười nói, cũng nhìn ra Tô Lăng xấu hổ, “Lăng ca nhi không nhớ ta cũng là bình thường. Khi còn nhỏ con thường tới nhà cô chơi, lớn lên sợ người lạ không thường xuyên tới nữa.”

Tô Lăng nghe nàng cười có chút ngại ngùng, thành thành thật thật gọi lại một tiếng “Nhị cô”.

Sau khi đi qua bờ ruộng, Tô Lăng xoay người hỏi Tô Ngải, “Tại sao ngươi biết nàng kêu nhị cô?”

Tô Ngải liền giải thích ngày đó đi ruộng thuốc là nhị cô chỉ đường, nhưng lại lược bỏ lời nàng nói hắn và Tô Lăng hãy sống thật tốt.

“Nàng bảo ta gọi nàng là nhị cô.” Tô Ngải nói.

“Nghe lời như vậy? Người khác bảo ngươi làm gì là ngươi làm cái đó?” Tô Lăng nói chua lòm, kỳ thật chỉ là ngứa mồm mà thôi.

Tô Lăng nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tô Ngải, nhất thời suy nghĩ rất nhiều.

Tô Ngải rời xa quê hương kiếm ăn không dễ dàng, cho dù trong lòng hắn có sợ hãi cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Ở nơi xa lạ không có người thân bạn bè, còn bị bắt thành nô ɭệ, thật sự rất đáng thương.