Mùi thơm nồng nặc bay ra từ nắp nồi gỗ, Tô Lăng không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Tiểu Hắc ở một bên vẫn ngồi xổm trên thềm đá không nhúc nhích, nhưng ánh mắt đã dán chặt vào nồi.
Tô Lăng vỗ đầu Tiểu Hắc, “Mày còn rất nghe lời.”
Tiểu Hắc cũng muốn đến gần ngửi, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tô Ngải, nó sợ tới mức kẹp chặt đuôi, ủy khuất đứng gác ở cửa phòng Tô Lăng.
“Thịt gà nấu miến.” Tô Ngải nói.
Thịt gà này là con gà trống lần trước Sử Hưng Cúc mang tới, Tô Ngải dùng một nửa nấu canh gà, nửa còn lại dự định làm món khác.
Hắn mở nắp nồi, canh gà trong nồi có mùi thơm êm dịu, mặt trên còn có táo đỏ và cẩu kỷ tử. Nước canh có lớp dầu vàng óng trên mặt kết hợp với sợi miến mềm mại, thoạt nhìn rất ngon miệng.
“Ngươi lấy miến từ đâu ra thế?”
Cẩu kỷ tử và táo đỏ trong núi có, chỉ là phải tốn chút thời gian đi tìm.
Nhưng còn miến, cậu nhớ rõ Tô Ngải không mua.
“Sáng hôm qua Tam bá nương đưa.”
Tô Lăng a một tiếng, nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ khi ngủ.
Sau khi rửa mặt xong, Tô Lăng gấp không chờ nổi muốn ăn.
Nơi này của bọn họ khẩu vị nặng, thích ăn cay, Tô Lăng cũng thích.
Nhưng thịt gà nấu miến này, nước gà thơm nồng đọng lại chút vị ngọt thanh và không quá dầu mỡ của táo đỏ, rất tốt cho dạ dày.
Tô Lăng uống một ngụm nước canh rồi ăn một gắp miến, thỏa mãn híp mắt lại.
“Tô Ngải, ngươi nấu ăn ngon lắm!”
“Còn thừa nửa con gà, buổi tối muốn ăn gì?” Tô Ngải hỏi.
“Ừm....” Tô Lăng cúi đầu chăm chú ăn, nửa ngày không nói lời nào.
Tô Ngải nhếch miệng cười, nhìn Tiểu Hắc bên cạnh đã thèm chảy nước miếng, cũng múc một bát miến gà đặt trước mặt nó.
Vừa đặt bát xuống, hai mắt Tiểu Hắc đã sáng bừng lên.
Tiểu Hắc vui sướиɠ cúi đầu xuống ăn, nhưng nó đang bắt đầu mọc răng, bị sợi miến trong miệng quấn quanh răng.
Tô Lăng liếc mắt nhìn Tiểu Hắc nghiêng đầu đấu tranh với sợi miến. Cuối cùng, nó dùng chân trước giữ chặt sợi miến trơn trượt, Tô Lăng bên cạnh ha ha cười lớn.
“Tiểu Hắc thật khờ.”
“Nó không ngốc.” Tô Ngải nghiêm túc nói.
“Không ngốc thì không ngốc. Một con chó mà thôi, có thể thông minh đến mức nào?” Tô Lăng không để ý nói.
Khi mặt trời lên tới đỉnh núi, ánh nắng làm mờ làn sương, hai người mới chậm rãi ăn xong canh gà.
Lúc này có bảy tám người đi vào sân, mỗi người cõng một cái sọt và mang theo xẻng.
“Lăng ca nhi, con đang ăn món gì vậy. Thơm quá!”
Đi phía trước là Sử Hưng Cúc, người trông gầy gò nhưng lại có vẻ sắc sảo khôn khéo.
Sử Hưng Mai cạnh Sử Hưng Cúc ngửi thấy mùi thơm, liếc mắt nhìn chiếc nồi đã thấy đáy, không vui nói: “Lăng ca nhi, con ăn ngon không để lại cho ba cô cô miếng nào sao?”
Sử Hưng Cúc chạm nhẹ vào tay Sử Hưng Mai, ý bảo nàng bớt lại.
Sử Hưng Mai không tình nguyện lùi lại, bĩu môi nhìn Tô Lăng.
Tô Lăng chậm rãi đặt chiếc bát lên phiến đá, các thân thích của cậu quả thực đều đến khiêng đá cuội.
“Là gà trống lần trước cô Năm cho ta, chỉ còn nửa con, buổi tối sẽ làm cho các cô cô ăn.”
Sau khi nghe xong, sắc mặt nhóm người mới tốt lên chút ít.
Không lý nào bọn họ đến giúp Tô Lăng từ sáng sớm mà không được cái gì.
Nhưng mấy cô cô và bá nương đều là cáo thành tinh, trải qua mấy năm sung sướиɠ, buổi sáng không thèm ăn màn thầu và dưa muối.
Tô Lăng ở nơi này sợ là màn thầu cũng không có mà ăn, phỏng chừng buổi sáng chỉ có thể uống cháo trắng, từng người đều ngầm hiểu mà nấu bánh trứng xào và một số món ăn kèm ở nhà.
Chưa bước vào sân đã ngửi thấy hương canh gà thơm nức mũi, mấy người tức khắc cảm thấy hối hận, bụng đã ăn no lại bắt đầu đói.
Đặc biệt là Sử Hưng Mai tham ăn biếng làm nhìn vậy càng không cao hứng.
Sử Hưng Mai có khuôn miệng dày, vầng trán cao và vài đốm nâu trên mặt. Nàng ta lớn lên cao tráng ngang ngửa với trượng phu của nàng.
Sử Hưng Mai khi còn là thiếu nữ rất lười biếng ham chơi, ỷ vào mình có ca ca tỷ tỷ, làm việc gì cũng kén cá chọn canh.
Sau này, khi em út Sử Hưng Hiền lớn lên, nàng ta đẩy hết nhiệm vụ của mình lên người em út.
Nếu không phải lão đại Sử Hưng Trụ thành gia, cưới về một đại tẩu khó đối phó thì có lẽ Sử Hưng Mai cũng sẽ không vội vã cưới chồng.
Vì hồi trẻ nàng ta có vài phần xinh đẹp nên không lo không gả được.
Kết quả sau khi gả đi bại lộ tính ham ăn biếng làm, bị trượng phu quản nghiêm, mắng mỏ nhưng Sử Hưng Mai không biết xấu hổ, vẫn không chịu làm.
Lần này Sử Hưng Cúc gọi được Sử Hưng Mai tới, thực sự nằm ngoài dự đoán của Tô Lăng.