Tô Ngải đứng dậy rửa tay, lấy dưa hấu từ trong thùng ra giếng như Tô Lăng nói, rồi lấy hai cuộn giấy gai dầu từ nhà chính.
Loại giấy này được bôi nhựa cây trẩu, dán lên cửa sổ có thể chống mưa gió và chống ẩm, tuy nhiên giá cả hơi quý, một thước phải mười lăm văn.
Người trong thôn đều dùng rèm rơm để che các cửa sổ gỗ, khi cần dùng thì buông rèm xuống, khi không cần thì cuộn lại hoặc mở ra.
Rèm rơm rẻ tiền nhưng dễ bị ẩm do gió mưa, khó giữ ấm vào mùa đông, trong khi giấy gai dầu không có khuyết điểm nào ngoại trừ giá thành đắt.
“Ngươi mua giấy gai dầu để dán cửa sổ?” Tô Lăng nhìn thấy Tô Ngải loay hoay với chai hồ dán liền hỏi.
“Ừ.”
Tô Lăng nghiêng đầu nhìn Tô Ngải bôi hồ lên mép cửa sổ, “Nhìn cao lớn thô kệch như vậy, xem ra cũng có chút tinh tế.”
Tô Ngải không trả lời cậu, nhưng lưng hắn ngay ngắn thẳng tắp, động tác trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều.
Một là cửa sổ phòng Tô Lăng, một là cửa sổ phòng Tô Lăng tắm rửa.
Hắn có thính lực nhạy bén, biết mỗi lần Tô Lăng tắm rửa ở phòng sau đều không dám đốt đèn, lúc nào cũng hoảng sợ.
Có lẽ dán giấy ngăn trở buổi đêm bên ngoài sẽ khiến Tô Lăng tự tin hơn một chút.
Kỳ thật đây chỉ là một nguyên nhân khiến Tô Lăng không dám thắp đèn, còn một nguyên nhân khác là cậu cảm thấy cửa sổ bị vỡ, luôn lo lắng có người đi ngang qua.
Nhưng lúc này Tô Ngải vẫn chưa hiểu loại cảm giác này.
Dù sao hắn luôn ở trong sân tắm nước lạnh.
Buổi tối, sau khi cơm nước xong, dưa hấu trong giếng đã mát lạnh.
Hai người ngồi trên bậc đá dưới mái hiên, vừa ăn dưa vừa ngắm trăng. Gió núi thổi thẳng từ phòng sau ra trước sảnh khiến mái tóc họ khẽ lay động.
Đêm hè mát mẻ, hai cây hoa quế toả hương thơm ngát trong viện, hương hoa gần gũi đi vào lòng người.
Côn trùng sột sột soạt soạt, ánh trăng phá lệ dịu dàng.
Dưa đủ cơm no, cơn buồn ngủ ập đến, đầu Tô Lăng chậm rãi nghiêng về cây cột gỗ nhưng một cánh tay rắn chắc đã nhanh chóng vươn ra đỡ.
Đêm nay Tô Ngải không còn nghe thấy tiếng kêu ác mộng ở phòng bên, nghe mùi hương thơm ngát của rơm rạ nơi chóp mũi cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Ánh bình minh nhẹ nhàng phía chân trời, tựa hồ thời tiết đã khô hạn rất lâu, không có mưa.
Ánh sáng trong núi chiếu rọi, sương mù ẩm ướt uốn cong cỏ dại.
Lúc này Tô Ngải đã bắt đầu làm việc.
Giữa các bờ ruộng trên sườn núi, trên đường núi đã rải rác những thôn dân cõng sọt lên núi làm việc.
Ai cũng muốn tranh thủ thời tiết đẹp để bẻ ngô trên núi đem về nhà phơi khô.
Những năm được mùa, ngoại trừ ngô cho lợn ăn, số ngô còn lại sẽ được mang ra chợ trong thành bán lấy tiền.
Nhưng ngô cũng không đáng bao nhiêu tiền, 300 cân bắp tuỳ theo kích cỡ to nhỏ khác nhau giá dao động từ một trăm đến một trăm năm mươi văn, chút tiền ấy còn không đủ để nộp thuế.
Sau khi xong việc, thôn dân có thể nghỉ ngơi vài ngày.
Còn có người lên núi mày mò chút đặc sản vùng núi, trời mưa nhặt nấm bán lấy tiền, không được bao lâu lại bắt đầu vội vàng thu hoặch lúa nước.
Thôn dân dựa vào ruộng và núi để kiếm sống nên cơ bản không có thời gian rảnh mỗi ngày.
Vì vậy thôn dân đều dậy từ rất sớm.
Khi có người lên núi đi qua căn nhà cũ của Tô Lăng, Tô Ngải đang cắt cỏ dại ven đường núi.
Thôn dân nhìn Tô Ngải lạ mặt, nhưng không cần nghĩ cũng biết đây chính là nam nhân Tô Lăng mua về.
Nam nhân này sáng sớm đã dẫm lên sương sớm để cắt cỏ dại ngoài viện, là người cần mẫn kiên định.
Cách sân khoảng ba mét, trên con đường núi cỏ dại đã mọc cao đến thắt lưng, mỗi lần Tô Lăng đi đường đều bị cỏ cào đỏ tay.
Lại nói cỏ dại quá nhiều, dễ thu hút rắn và côn trùng, còn có vẻ hoang vắng thiếu sức sống.
Tô Ngải dọn dẹp xong mương thoát nước sau nhà, bắt đầu dọn dẹp sân trước.
Đến lúc đó Tô Lăng muốn trồng hoa, cây thuốc hay làm rào tre để nuôi gia cầm đều được.
Sau khi Tô Ngải dọn sạch cỏ trên đường đi, người lên núi lục tục nhiều lên.
Mọi người đi ngang qua đều tò mò nhìn khu đất hoang trống trải, tiện đà nhìn về khoảng sân được bao quanh bởi hàng rào tre.
Nam nhân kia đang nấu món gì thơm quá vậy?
Giống như canh gà hầm, nhưng hương vị dễ ngửi hơn nhiều.
Mùi hương bay vào phòng qua vết nứt cửa sổ.
Tô Lăng hãy đang còn nhắm mắt, nhưng chóp mũi đã giật giật khi ngửi thấy hương thơm.
Cậu xoay quay mặt vào tường, chuẩn bị ôm chăn tiếp tục ngủ nhưng mùi hương kia quá mê người, ngửi ngửi mấy hơi đã lập tức thanh tỉnh.
Cậu mặc xong quần áo, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ mới nhớ ra đêm qua Tô Ngải đã dùng giấy dán cửa sổ nên không nhìn người bên ngoài đang làm gì.
Tô Lăng vừa mở cửa, Tiểu Hắc đang ngồi xổm ở cửa lập tức hưng phấn nhào vào chân Tô Lăng. Nó rung đùi đắc ý, rất là vui vẻ.
“Thơm quá, ngươi đang nấu gì vậy?”