Mí mắt Tô Lăng không động, không thèm để ý nam nhân.
Cậu vừa mới kìm nén tính tình diễn tuồng với Viên Tinh Thuý, thật sự tổn hại tâm thần.
Nhưng không ngờ, nô ɭệ bước vào, đứng trước mặt cậu, dáng người cao lớn che khuất ánh nắng. Hắn mở miệng nói:
“Ta có thể làm mộc kiếm tiền.”
Tô Lăng quay đầu lại, lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nam nhân này, trong lúc nhất thời không chú ý giọng điệu nặng nề của đối phương, trả lời có lệ:
“A, đã biết.”
Tô Lăng không biết nghề mộc có kiếm được tiền hay không, chỉ biết nghề này rất vất vả.
Nhưng nam nhân lại cường điệu nói: “Nghề mộc cũng là một nghề.”
Tô Lăng lơ đãng gật đầu, mệt mỏi tựa đầu vào cột gỗ, nhắm mắt lại say nghĩ làm sao lấy đồ từ nhà đại bá.
Cậu nhắm hai mắt, cảm thấy thân ảnh cao lớn trước mắt che khuất ánh nắng khiến cậu yên tâm thích ý.
Tự nhiên không chú ý tới nô ɭệ luôn luôn an tĩnh, lúc này trên mặt lại lộ vẻ bất an.
Ban đêm.
Tô Lăng trải rơm đã cắt ban ngày lên giường rồi nằm xuống. Giường mềm mại, chóp mũi cậu tràn ngập mùi hương của nắng và lúa.
Tô Lăng nằm trên giường thoả mãn thở một hơi, sau đó ôm một bó rơm sang phòng bên cạnh, phòng của nô ɭệ.
Căn phòng này thậm chí còn trống trải hơn phòng của Tô Lăng. Nếu không phải khung giường quá lớn, nhà đại bá không thể mang đi thì căn phòng này sẽ trống rỗng đến nỗi chỉ còn bốn bức tường gỗ.
Mấy ngày trước không có đèn, trời tối cậu liền ngủ.
Hôm nay Tô Lăng đòi bá nương một số đồ dùng cần thiết hằng ngày bao gồm nồi, chảo, đèn, mỗi thứ một phần.
Bá nương cho rằng khi tặng đồ nàng ta đã che giấu rất tốt nhưng trên thực tế đã tiếc đỏ con mắt.
Cậu nhìn một màn này, nội tâm vô cùng sảng khoái.
Đi được vài bước, Tô Lăng đã đứng trước cửa phòng bên cạnh. Đèn trong phòng vẫn sáng, ánh sáng nhá nhem lọt ra ngoài khe cửa, trong phòng truyền ra tiếng soàn soạt mài dao.
Tô Lăng nhất thời đứng hình, sau lưng cậu là bóng đen vô tận, phía trước là căn phòng của nam nhân xa lạ đang mài dao, trong lòng có chút bồn chồn.
Cậu thừa nhận, ban đầu có lá gan đến chợ đen mua nô ɭệ là nhiều ít ỷ vào mình có thể nghe được tiếng lòng của người khác.
Đều tại tính khí thất thường của cậu, đầu óc nóng lên nhất thời mềm lòng, mua tên nô ɭệ này về.
Nhiều ngày nay hắn biểu hiện không tồi, Tô Lăng rất vừa lòng.
Nhưng hiện tại cậu biết nhìn người không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, giống như gia đình đại bá vậy.
Cậu không nghe được tiếng lòng của hắn, phải chăng hắn tâm lặng như nước, không có tiếng lòng?
Hơn nữa hắn còn ít nói, Tô Lăng càng thêm nhìn không thấy bộ mặt tên nô ɭệ này.
Nên Tô Lăng một mặt vừa lòng hắn ra sức làm việc, mặt khác lại không thể không đề phòng hắn.
Khoảnh khắc Tô Lăng còn đang do dự, kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa gỗ mở ra, trước mắt cậu là một bóng người cao lớn.
Vầng sáng vàng sẫm bị nam nhân chặn trong phòng, đèn bấc đón gió đạp nhẹ vào khung cửa.
Nam nhân liếc nhìn bó rơm trong tay Tô Lăng, sau đó mở hẳn cửa ra, nhường lối vào.
Tô Lăng vào phòng mới phát hiện ra nam nhân đang mài một thanh gỗ.
Trên mặt đất tá lả vỏ cây lớn lớn bé bé, thanh gỗ kia còn thô hơn cả cánh tay của cậu. Ngoài ra còn có một số cây gậy to bằng cổ tay được mài nhọn cả hai đầu.
Cây gậy gỗ nhọn sắc này đủ để đả thương người, thậm chí dùng lực mạnh có thể gϊếŧ người…
Xét cho cùng chắc hẳn nó không dùng để gϊếŧ người, rốt cuộc tên này trông không giống một tay xấu xa tội ác tày trời.
“Ngươi, ngươi tước cái này làm gì?” Tô Lăng theo bản năng ôm chặt bó lúa trong ngực.
Nam nhân vốn đang đứng một bên nhìn Tô Lăng, nghe giọng nói cậu sợ hãi, trong mắt ảm đạm vài phần. Hắn lại lần nữa cầm dao chẻ củi không nói không rằng tiếp tục tước gậy gỗ.
Sau một lúc lâu, hắn liếc mắt thấy Tô Lăng vẫn đang cúi vai lo lắng, ngừng tay, nhìn chằm chằm vào đầu gỗ mở miệng nói, “Không có công cụ nào trong tay, mài cái này để ngày mai vào núi một chuyến.”
Sau khi hắn nói xong câu này, trong phòng lại vang lên tiếng soàn soạt tước gỗ.
Tay hắn cầm gậy gỗ, gân xanh trên làn da lúa mạch theo chuyển động lên xuống, đầu gỗ nhòn nhọn bị ép vào đá tạo ra âm thanh va chạm, trên mặt đất xuất hiện ngày càng nhiều vụn gỗ.
Tô Lăng nhìn một hồi mới yên tâm nói: “Đừng đi sâu quá, ta không biết nhiều về săn bắn. Bình thường khi vào núi, dân làng sẽ đi theo đội vài người, ngươi thử vận may chỗ sát bìa rừng thôi.”
Nam nhân nhìn cậu, thế mà gật đầu ừ một tiếng.
Trong lòng Tô Lăng hiện lên một tia kinh ngạc, cảm thấy mới lạ vô cùng, người này còn gật đầu đáp lại cậu.
Nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, theo sau xốc chăn đệm trên giường, sau đó trải một lớp rơm sạch mùi nắng ấm lên trên.
Tô Lăng chuyên tâm trải từng lớp rơm rạ, không chú ý tới tiếng dao phía sau đã dừng lại.
Khi cậu trải đệm xong quay người lại, tiếng dao đã ngừng tiếp tục vang lên, tiếng sau lớn hơn tiếng trước.
Tô Lăng quay người lại thấy người đàn ông đang cẩn thận tước gậy gỗ. Cậu không nói gì nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cánh cửa kẽo kẹt đóng lại cũng là lúc âm thanh kia dừng lại. Nam nhân cầm gậy gỗ nhìn không rõ biểu tình, căn phòng chìm vào im lặng.
Nam nhân cường tráng nhìn cửa phòng đã khép lại, đứng dậy đi đến bên giường. Hắn xốc chăn, nhìn giường được trải một lớp rơm rạ ngay ngắn.
Rồi tay hắn đặt trên thân lúa, ngón tay do dự một chút, sau đó cầm một cây rạ đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi. Trên nó còn lưu một mùi xà phòng thoang thoảng.
Một lát sau, hắn buông cây rạ, ngồi đầu giường bắt đầu bện thứ gì.
Một đêm ngủ ngon.