Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 9.2: Bờ sông

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Tô Lăng thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ gỗ thấy con chó đen nhỏ đang nằm bò trên bậc đá ngủ, trong viện yên ắng không có động tĩnh gì.

Chỉ có chiếc bếp dùng ba tảng đá đắp thành chân đang toả ra làn khói nhẹ, trên đó đặt chiếc nồi sắt có nắp gỗ.

Bên cạnh giếng vẫn đặt một chậu nước, bên trong để một cành liễu tươi.

Lá liễu tản mạn trên bề mặt nước, mềm mại hơn nhiều.

Nô ɭệ chắc hẳn đã chú ý Tô Lăng mấy ngày trước bị cành liễu cứa vào lợi.

Tô Lăng rửa mặt xong, mở nắp nồi gỗ ra, trong nồi là cháo nếp sền sệt, là loại cháo thơm mềm thơm ngọt cậu rất thích ăn.

Cậu vui vẻ múc ăn, nhìn chó đen bên cạnh cũng thuận mắt hơn nhiều.

Chỉ là con chó này có đầu và tứ chi to lớn, bộ lông đen xì không giống chó thổ địa chút nào.

Tô Lăng không hiểu tại sao, cũng lười suy nghĩ.

Cậu nhìn thời tiết nắng đẹp, quyết định giặt sạch rương quần áo hôm qua Viên Tinh Thuý mang đến.

Mặc dù ngày hôm trước, nô ɭệ, không, là Mười Chín không biết từ đâu nhặt được một khối đá lớn nhẵn nhụi đặt trong sân.

Giặt đệm chăn trên đó cũng rất thuận tiện, nhưng hôm nay Mười Chín không có ở nhà, một mình cậu đi lấy một xô nước giếng cũng không sao, nhưng liên tục gánh mấy xô nước giếng giặt quần áo thì cậu không làm được.

Vì thế Tô Lăng quyết định bê bồn gỗ ra bờ sông giặt quần áo.

Bờ sông rộng mênh mông, một cây liễu thân to bằng đầu trâu mọc nghiêng bên bờ sông xoè cành lá rậm rạp, toả bóng mát hơn hai thước.

Lúc đầu là một mình cậu giặt, sau đó lục tục có thêm mấy người đến ngồi cạnh cậu.

Quần áo Tô Lăng vốn dĩ rất sạch sẽ, nhưng cậu ghét bỏ Viên Tinh Thuý đen đủi mới cố ý giặt sạch hết một lần.

Quần áo được trải ra trên sông, bị cuốn dọc theo dòng nước chảy nhìn vừa mềm mại vừa đẹp đẽ.

Tô Lăng không biết giặt quần áo, trước kia việc này đều do người hầu làm. Hiện tại cậu muốn trải quần áo ra để giặt, cho bọt bồ kết tan ra nhanh hơn.

Hành động của cậu trong mắt những người khác chính là cố ý khoe khoang.

Quần áo của Tô Lăng thuộc loại tốt nhất trong thôn cả về kiểu dáng lẫn chất liệu vải.

Tô Lăng cũng chú ý tới mấy người kia xị mặt nhưng cậu không quan tâm, tiếp tục nghiêm túc giặt quần áo của mình.

Lúc này, một cái bồn gỗ đặt gần Tô Lăng.

“Lăng ca nhi, nếu con bất cẩn như vậy, quần áo sẽ bị nước sông cuốn trôi mất.”

Tô Lăng nghe giọng nói quen thuộc này, quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ trung niên gầy gò, môi mỏng, tóc được búi cẩn thận sau đầu.

“Cô Năm, cô cũng đến giặt quần áo sao?” Tô Lăng lạnh nhạt hỏi.

Sử Hưng Cúc đặt bồn gỗ xuống, gom quần áo của Tô Lăng và nhanh chóng vò chúng.

Nàng cười nói, “Con nha, là đang giặt quần áo hay đang chơi đùa, sao vẫn luôn nghịch ngợm như vậy.”

Tô Lăng ngồi xổm xuống, lấy lại quần áo từ tay Sử Hưng Cúc, “Sao có thể để Cô Năm giặt quần áo cho ta?”

Thấy động tác Tô Lăng kiên quyết, Sử Hưng Cúc nhìn cậu vài lần, “Lăng ca nhi, nhà ba cô cô của con ở ngay bên kia sông, con cũng không tới chơi.”

“Ta tưởng rằng Viên Tinh Thuý chăm sóc con rất khá, nhưng hôm qua ta nghe bà nội con nói”, Sử Hưng Cúc hạ giọng, dựa sát vào Tô Lăng nói, “Viên Tinh Thuý nơi nơi nói con mang dã nam nhân về, con còn mang thai con của hắn.”

“Nàng ta thân là bá nương của con, sao lại có thể chửi bới xúc phạm con như vậy? Nghĩ đến nàng ta nhiều năm nay đối xử với con không tồi, em út vừa mất liền lộ bản mặt hung ác, ta thật hối hận đâáp ứng cho nàng ta chăm sóc con. Sớm biết như vậy, cô nhất định phải mang con về nhà cô chăm sóc.”

Tô Lăng quay đầu lại nhìn cô Năm:

“Bá nương nói không sai.”

“Ta đúng là mua một nam nhân về.”

Sử Hưng Cúc chưa kịp tỏ ra kinh ngạc, Tô Lăng đã nói tiếp, “Tuy rằng ta và bá nương có chút cãi cọ, nhưng bá nương đối xử với ta còn tốt hơn con ruột, nàng chỉ là lo lắng an nguy của ta mới giáo huấn ta trước mặt mọi người.”

“Là như thế sao?” Sử Hưng Cúc nhíu mày nghi hoặc, “Là ta hiểu lầm bá nương của con sao? Là hiểu lầm thì tốt rồi, nghe thấy hai người mâu thuẫn ta thật là…Không nên có khúc mắc nào giữa những người thân trong gia đình.”

“Đúng vậy, hai ngày nay, bá nương cho ta rất nhiều đồ, còn nói sẽ gϊếŧ con gà mái già cho ta, ta sao có thể nhận nha.”

Sử Hưng Cúc xoa tay vào quần áo, đau mình nói: “Nhà nàng chỉ có một con gà mái già, nhà cô nuôi nhiều, đợi chút nữa sẽ mang cho con một con.”

“A, này sao có thể, gà nhà cô là nuôi để bán, ta không thể nhận.”

“Ngươi đứa nhỏ này, đồ vật của bá nương có thể nhận còn của cô Năm thì không? Nói như vậy là thích bá nương hơn cô?” Sử Hưng Cúc trêu ghẹo nói.

Hay cho Viên Tinh Thuý, nếu không phải mẹ nàng lặng lẽ nói cho nàng biết tiểu xảo của Viên Tinh Thuý, cục thịt mỡ Lăng ca nhi này đã bị ngậm đi rồi.

Nhiều năm như vậy, Viên Tinh Thuý được ít nhiều chỗ tốt từ em út, hiện tại còn tham lam, nàng nhất quyết sẽ không để cho Viên Tinh Thuý thành công.