Trong thôn có tập tục là khi có một đứa trẻ được sinh ra, cha mẹ sẽ vào núi đào cây ba rễ về trồng như một loại cây cảnh trong nhà, hằng năm tỉ mỉ bảo dưỡng, chờ đứa con đến tuổi thành gia sẽ bán đi lấy tiền mua các loại đồ dùng.
Nhà nàng thời trẻ nghèo, vốn dĩ cũng tính toán chặt cây bán đổi bạc.
Nhưng ngày sau dần dần dư dả, nàng liền phung phí một lần để con cái thành thân được nở mày nở mặt, chặt cây, thuê thợ mộc làm thành một bộ bàn ghế, còn sơn lên một lớp sơn vàng rất đẹp.
Gỗ cây ba rễ theo thị trường bán hai đến ba lượng bạc, hơn nữa tiền công thợ mộc hơn nửa tháng cũng tốn không ít tiền.
Bộ bàn ghế này có hoa văn tinh xảo xinh đẹp, bán trong thành nhất định đắt giá.
Có lần nàng đến cửa hàng nội thất để hỏi giá cả của bộ bàn ghế kiểu dáng giống như vậy, một bộ đã trên dưới năm mươi lượng. Lúc này nàng quả thật rất vui mừng.
Viên Tinh Thuý cười gượng nói: “Lát nữa ta sẽ mang chén, đũa, đệm chăn tới cho con. A, ngoài ruộng có cải thìa, cà tím và khoai tây đã đến độ thu hoặch, đến lúc đó sẽ mang đến cho con.”
Tô Lăng biết không thể lấy bộ bàn ghế lúc này được. Cậu không nóng nảy, cảm động nói, “Cảm ơn dì Thẩm.”
Viên Tinh Thuý cười cứng đờ nói, “Khách khí cái gì, đều là người một nhà.”
Sau đó nàng hỏi Tô Lăng: “Nam nhân kia của con thật là một nô ɭệ sao?”
Tô Lăng gật đầu, “Ta một người yếu ớt, mua một tên nô ɭệ để hắn làm chút việc vặt.”
Viên Tinh Thuý nắm tay Tô Lăng, “Lăng ca nhi, lời này của con cũng là nỗi khổ tâm của ta, ta lo lắng con một mình cô đơn ốm yếu nên mới nóng lòng tìm một mối hỉ sự cho con.”
Nàng lại thở dài nói, “Tên ác ôn kia, dì đã suy nghĩ kĩ càng, xác thực không xứng với con. Dì Thẩm lúc ấy chỉ nghĩ hắn có cái nghề, ở trong thành còn có cửa hàng bán thịt heo, tương lai con gả cho hắn vẫn có thể sống tốt.”
“Có tay nghề, cuộc sống vẫn tốt hơn nhà chúng ta làm ruộng dựa vào trời để sống.”
Tô Lăng cúi đầu nhìn bàn tay của Viên Tinh Thuý, những nết nhăn trên bàn tay trắng phủ đầy mỡ, trên cổ tay bà ta còn đeo những chiếc vòng bằng bạc.
Nghĩ nghĩ, cậu quay đầu lại, hình như có hứng thú nhưng lại ngượng ngùng, hơi hơi cúi đầu nói:
“Dì Thẩm, người này thực không tồi.”
“Tại sao dì không để đường tỷ gả cho hắn?”
Khi Sử Hưng Hiền còn sống, Viên Tinh Thúy muốn thông qua ông để gả nữ nhi vào trong thành.
Kết quả người đã chết, nhưng Viên Tinh Thúy cũng nghĩ ra cách.
Viên Tinh Thúy dừng một chút, sau đó bất đắc dĩ nói: “Ngươi đứa nhỏ này, đương nhiên là nhường con gả trước, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.”
Đương nhiên nàng sẽ không nói muốn dùng mối hỉ sự của Tô Lăng để làm bàn đạp cho con gái mình tìm người trong thành.
Rốt cuộc Viên đồ tể có cửa hàng trong thành, nhân mạch cũng nhiều, có vẻ gã còn tính toán mua nhà trong thành.
Tô Lăng nghe tiếng lòng của Viên Tinh Thúy, này bàn tình đánh vang dội, chỉ sợ phải khiến nàng ta thất vọng một hồi.
Cậu nói: “Được rồi, dì Thẩm, ngày sau ta gặp hắn rồi sẽ quyết định.”
Viên Tinh Thúy vừa nghe, trong mắt ẩn ẩn vui mừng, “Được, đương nhiên có thể, Lăng ca nhi vừa lòng là được.”
Có lời này của Tô Lăng, Viên Tinh Thúy cảm thấy không uổng công đã đến đây, trong lòng vui mừng, chỉ khi về đến nhà sửa soạn đồ đạc cho Tô Lăng mới thấy đau lòng.
Nhưng Sử Hưng Trụ đứng ở một bên nói, rau xanh nhà có, không cần cho quá nhiều gạo. Viên đồ tể kia đại khái hơn mười ngày nữa sẽ trở lại, đến lúc đó liền trực tiếp thành thân.
Chờ Tô Lăng thành thân, căn nhà cũ sẽ bỏ trống, những đồ vật đã đó sẽ lại được chuyền về.
Nghe gã nói vậy, Viên Tinh Thúy mới có chút dễ chịu.
Viên Tinh Thúy sắp xếp quần áo cho Tô Lăng, sau khi thu thập đã đựng đầy một cái rương.
Con gái của nàng, Sử Hiền Lan nhìn thấy vậy lập tức đòi mẹ mua vải dệt mới để may quần áo
Sau vụ mùa, cô quen thân với nhiều người hơn. Cô muốn trang điểm thật xinh đẹp, nổi bật ở Lễ Hội Đuốc.
Cô còn thầm mếm tú tài đọc sách trong thành, chính mình lớn lên không thua kém cô nương nhà nào nên nếu ăn mặc đẹp, nhất định sẽ được Viên tú tài thích.
“Nương, tết Trung Nguyên Viên tú tài hồi thôn, ta muốn may quần áo mới.”
“Tú tài chỉ là một cô nhi nghèo khiết xác, nghĩ cũng không cần nghĩ.” Viên Tinh Thúy không quay đầu lại nói.
“Viên tú tài và Lăng ca nhi rất thân thiết, ta ghét bỏ hắn nghèo, chắc gì hắn đã thích con?”
“Lăng ca nhi không phải gả cho Viên đò tể sao? Tú tài nếu là thích Lăng ca nhi đã sớm có động tĩnh. Hơn nữa, ta để ý tú tài mỗi lần về thôn đều sẽ đi ngang qua nhà của chúng ta, nhìn ta.”
“Hắn nhất định sẽ thi được công danh, sau đó về kinh làm quan, cũng sẽ không làm quan ở Thanh Thạch Thành. Ta nghe nói quan trong kinh thành rất uy phong, không giống Thanh Thạch Thành chúng ta, dân chúng cũng không dám đắc tội.”
Sử Hiền Lan sắc xuân xán lạn nói, thấy nương không để ý tới mình, chỉ lo sửa sang đồ đạc cho Tô Lăng liền hét lớn nàng thiên vị Tô Lăng.
Còn nói trong nhà có tiền không cho cô mua, ngược lại cho đệ đệ nhiều đồ như vậy, quá bất công.
Hiện tại cô đã tới tuổi cưới gả còn không chịu bỏ tiền ra để cô ăn diện.
Viên Tinh Thúy nhẫn nại nói trong nhà đang vội tiền, nhưng Sử Hiền Lan lại hỏi lại trong nhà không có chuyện lớn gì, không có nơi nào tiêu tiền, chỗ nào gấp?
Viên Tinh Thúy đương nhiên không nói cây rụng tiền đã chết, không có tiền, tâm phiền ý loạn cũng lười dỗ con gái.
Sử Hiền Lan thấy cô khóc nháo mà Viên Tinh Thúy vẫn cố sửa sang đồ đạc cho Tô Lăng, càng thêm gào to Viên Tinh Thúy thiên vị người ngoài, ồn ào đến cả nhà sốt ruột.
Cuối cùng vẫn là Sử Hưng Trụ hơn 60 tuổi tay chống quải trượng, run rẩy móc ra một quan tiền cho Sử Hiền Lan, cô mới bằng lòng bỏ qua.
Mà bên kia, Viên Tinh Thúy chân trước vừa đi, nô ɭệ liền đứng trong sân, trên tay cầm một con cá.